Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329470

Bình chọn: 10.00/10/947 lượt.

đó chính là anh.

Cô cười xòa
vì anh, bàn tay anh ấm quá! Cô vui hơn bao giờ hết

-
Em
đỗ đại học. Em định thế nào? – Anh không xoa đầu cô nữa mà khoác tay mình lên
vai cô và hỏi

-
Em
tính đi du học Pháp 4 năm. Nhưng…- Cô ngập ngừng.

Từ bé, cô đã có ước mơ được đi du học bên Pháp. Ước mơ đó cô
đã ấp ủ rất lâu, nếu lần này cô đỗ đại học thì ước mơ đó sẽ trở thành hiện thực
rồi. Nhưng, hình như cô còn do dự giữa đi và ở. Để thực hiện được ước mơ thì cô
phải xa anh những 4 năm.

Yêu xa…cô sợ sóng gió. Sợ mất anh ngay lúc cô ra phi trường.

Nghĩ vậy cô lại không muốn thực hiện ước mơ của mình

Nghe cô nói vậy, anh có vẻ trầm mặc.

Anh phải xa cô những 4 năm ư? Anh chịu sao nổi khi một ngày
không thấy cô là anh nhớ đến phát điên rồi?

Gạt mọi suy nghĩ sang một bên,.Anh hỏi

-
Nhưng
sao?

-
Em
sợ xa anh – Cô cười, nói thẳng thắng.

Cô cũng giống anh. Anh cũng sợ xa cô. Nhưng, ước mơ của cô
mà, cô phải thực hiện nó chứ. Ước mơ nào cũng có phải nói là thực hiện được đâu

-
Anh
không cho em đi đâu? – Anh cười nói, ánh mắt hiện lên một cảm xúc khó tả. Hỗn
độn

-
Em
cứ đi đấy, em phải thực hiện ước mơ của mình đã chứ! – Cô chu môi, cười đùa. Cô
đáng yêu vậy sao anh nỡ xa cô đây

-
Thế
thì anh đoán lần này em trượt đại học – Anh thản nhiên đáp

-
Ơ…thế
thì em đoán lần này anh đoán sai rồi. – Cô không chịu thua

-
Một
thiên tài như anh sao có thể đoán sai được – Anh tự tin nói

-
Anh
đừng tự sướng chứ? Em đoán mới đúng

-
Anh
đúng

-
Em
đúng

-
Anh

-
Em

….

-
Thiên
Anh này! – Anh gọi thân mật

-
Dạ?
– Cô nhìn anh cười

-
Anh
với em đính hôn đi – Anh nói, không đùa không cợt mà chân thành

-
Hả?
– Cô mở to mắt nhìn anh

-
Mở
bình thường cũng ngắm được anh mà làm gì phải mở to mắt thế?

-
Em
ngắm anh đâu? – Cô ngây thơ nói. Anh bật cười xoa đầu cô

-
Em
định lảng à? Mình đính hôn đi

-
Em…-
Cô gãi đầu, cười ngượng ngùng, 1 niềm hạnh phúc chạy lung tung trong tim cô,
như muốn trào ra ngoài

-
Lần
này anh không biết em đi hay ở lại, anh muốn đính hôn để giữ chặt em lại. Được
chứ? Có nhận lời không?

-
Tất
nhiên là…em có rồi – Cô cười hạnh phúc.

-
Ngày
mai nhé !

-
Sao
gấp vậy anh? – Cô ngạc nhiên hỏi. Cô đã chuẩn bị gì đâu.

-
Anh
thích đấy. Sao không?

-
Dạ…không
– Cô như bị anh thôi miên, lời anh nói ra cô đều nghe răm rắp.

Anh ôm chầm lấy cô
vào lòng, hơi ấm từ lồng ngực anh chạm nhẹ đến giác quan của cô khiến cô nóng
bừng…cái nóng của hạnh phúc.

Anh từ từ đưa môi mình tìm đến môi cô, cô xấu hổ đành nhắm
mắt giả vờ ngủ. Anh nhẹ gõ đầu cô và nói

-
Ngốc
lắm!

Giả vờ ngủ vậy cũng được một lúc, cô chìm luôn vào giấc ngủ
thật. Đôi môi anh đào khẽ mấp máy và nở một nụ cười.

Anh đưa cô về nhà. Trao lại cho Vy và lái xe về

Một mình
ngồi cạnh thảm cỏ gần bờ hồ. Mọi cảm xúc như vỡ òa ra. Có nước mắt, có nụ cười,
có cái nhếch mép đầy ẩn ý, có cái đau thương đến buốt giá.

Cái nụ cười
ấy không phải nụ cười vui, nụ cười hạnh phúc mà là nụ cười đau khổ, nụ cười
gượng gạo và có phần ma mị

Đưa tay lên
bụng. Rồi lại lắng nghe nhịp đập của con tim, câu chuyện hạnh phúc ấy, có người
đã nghe được hết.

Trùng hợp
thay lúc đó Yun cũng đang ngồi hóng gió ở ghế đá sau gốc cây song Anh ngồi.

Đúng là thế
giới tròn mà. Đi đâu cũng có thể gặp nhau.

Đó là…có
duyên nhưng không phận!

Ngày mai ư?

Ngày mai,
người con trai mà mình yêu say đắm chính thức đính hôn với một đứa con gái khác
ư?

Anh đính
hôn với đứa con gái không xinh đẹp, không giỏi giang, không quyến rũ, không
giàu có đó ư?

Tại sao
vậy? Tại sao người con gái đó không phải là mình. Mình cũng tên Thiên Anh. Tại
sao không phải Vương Thiên Anh này?? Tại saooooo…??

Nhỏ hét lên
đầy phẫn nộ và đau đớn. Muôn vàn câu hỏi tại sao hiện lên phá phách trí óc lẫn
con tim của nhỏ.

Cơn mưa rả rich
vô tình ập xuống. Nhỏ cười như điên dại.

Không hề
mảy may gì đến cái thai trong bụng mình. Liên tục vùng vẫy với nước mưa. Cơn
mưa xối xả như vô tình. Người người chạy tìm chỗ trú mưa. Con riêng nhỏ vẫn
ngồi đó, khóc trong mưa. Cứ để cơn mưa giày xéo bản thân. Thật đau đớn. Thật
đáng thương.

Những hạt
mưa cứ tí tách rơi. Rơi vào nỗi đau đến buốt giá. Những hạt mưa len lỏi mọi góc
con tim, hạt mưa cứ quấn quýt nỗi cô đơn chẳng ngừng. yêu là đau mà cứ yêu là
sao?

Điều ước
của nhỏ bây giờ là anh sẽ đến cạnh và ôm cô vào lòng. Như ngày xưa.

Nhưng chắc
sẽ không được nữa rồi. Ước mơ ấy giờ quá xa vời. Chỉ những lúc cô đơn hiu lạnh
thế này, nhỏ mới tự ngẫm lại bản thân quá ngu dại

Nhỏ đã đánh
mất đi điều quan trọng gì?

Mưa ơi! Mưa
có thể rửa trôi nỗi cô đơn này không?



Ngồi nhìn
hạt mưa ba