
u trả lời ấy. Nhưng không, anh không nói một câu gì rồi…thẳng thừng đi xuống nhà. Anh không nói, nhưng anh cũng nghĩ, anh nghĩ…”Cô đi luôn cũng được”
Đáng để tâm nhiều đến người con gái này thêm làm gì. Chỉ thêm nhức đầu.
Tiến đến phía cổng, bắt gặp ánh mắt thích thú của Minh nhìn mình khi anh đang chăm chú vận động cơ thể mỗi buổi sáng. Yun khẽ chau mày nhưng không nói gì, đợi cho Minh lên tiếng trước.
- Oa, ăn mặc đẹp vậy? Gặp cha đứa bé sao?
Câu nói ấy được truyền đến tai nhỏ, nhỏ khẽ lạnh gáy, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm liếc nhìn Minh như một lời cảnh cáo, nếu còn nói nữa sẽ không sống yên với nhỏ đâu. Đừng dồn nhỏ vào đường cùng như vậy.
- Anh nói vậy lần nữa đừng trách…- Yun mạnh miệng nói, ánh mắt vẫn hằm hằm nhìn Minh đầy sát khí, ánh mắt ấy chỉ muốn bóp nghẹt người đứng trước mình.
- Cô sẽ làm gì….Minh? – Tuyết bước đến, hai tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc vẫn còn ướt khi chưa sấy khô. Câu hỏi buông ra từ khóe miệng xinh xắn đầy sương lạnh khiến Yun dè chừng. Ánh mặt lãnh đạm nhìn Yun chứa đầy tảng băng chưa tan.
- Em đùa…- Nói rồi, nhỏ cười gượng gạo và bước ra cổng, trước khi cánh cổng khép lại , nhỏ không quên liếc nhìn lại ngôi biệt thự một lần nữa và chửi thề…đầy bất mãn.
Chiếc BMW lướt nhẹ đến, đón nhỏ lên, bên trong, một người con trai cười với nhỏ, nụ cười đầy nham hiểm…
Bữa sáng kết thúc, Tuyết và Nam phải đến bang vì một số chuyện đang xảy ra. Khánh Anh cũng hơi khó hiểu vì sao dạo này hai người thường đến bang nhiều như vậy, anh cũng khẽ nghĩ ngợi, cũng lâu rồi, anh chưa đụng chạm đến tổ chức Hắc Long của mình.
5h chiều…
- Có thư gửi đến tổ chức không? – Tuyết ngồi phịch xuống ghế, đưa tay lên khẽ xoa xoa thái dương, hỏi người con trai ngồi đối diện
Đôi tay đang lướt trên màn hình cảm ứng khựng lại một giây, trong tích tắc anh nhìn Tuyết
- Có? Cũng biết chuyện à?
- Ừ, liên quan đến cả Thiên Long – Tuyết cười lạnh, ngả người về phía sau. Có vẻ rất mệt mỏi. Bỗng cô khẽ nhăn mặt, thở không đều, cô thấy một lớp sương mỏng trước mắt mình rồi dần dần đến cả người ngồi trước mình cô nhìn cũng không rõ…
Trong vòng ba giây, máu từ mũi chảy ra không ngừng nhưng cô không hề có cảm giác cho đến khi đôi mặt mệt mỏi nhẹ nhàng nhắm lại.
…
Lạnh lùng đứng một góc, hai tay đút túi, ánh mắt dán vào vị bác sĩ đang chọc xilanh vào tay Tuyết, ánh mắt ông nghiêm nghị qua chiếc kính cận. Một dung dịch màu đỏ tươi được truyền vào cơ thể Tuyết. Mắt cô nhắm nghiền đầy mệt mỏi
- Bệnh nhân đã từng phẫu thuật thay tủy đúng không?
- Có sao không? – Anh hỏi ngược một câu không ăn nhập câu hỏi của bác sĩ. Nhưng vị bác sĩ cũng biết câu trả lời cho câu hỏi “thừa” của mình
- Bệnh nhân hoạt động quá nhiều, ít ngủ tối, nên tủy ghép có chút ảnh hưởng, hiện tại bệnh nhân chỉ thiếu máu dẫn đến hoa mắt chóng mặt mệt mỏi và ngất đi, truyền dịch một lúc bệnh nhân tỉnh sẽ không sao nữa. Cậu hãy nhắc bệnh nhân “yêu thương” bản thân mình hơn, đừng thức khuya và hoạt động nhiều quá.! Dù sao bệnh nhân cũng là con gái.! – Ông nói một lèo, nhận được cái gật đầu của Khánh Anh , ông bước ra ngoài.
Cạch
Tiếng cửa phòng bệnh mở ra, Nam tiến đến bên giường bệnh, nhìn cô gái với vẻ mặt lo lắng.
- Sao đây? – Nam quay sang hỏi Khánh Anh
- Không sao – Anh lắc đầu nói. Không sao. Hic. Không sao mà Tuyết nằm ở đây à? Nhưng dù sao, nghe thấy câu trả lời ấy, Nam cũng yên tâm hơn hẳn, anh cũng đoán được Tuyết vẫn chưa thể khỏe như người bình thường được. Anh thoáng lên lo lắng…bệnh máu trắng của cô có lẽ nào để lại di truyền không?
Lo lắng ấy lại một lần bị dập tắt bởi câu nói của Khánh Anh
- Không di truyền đâu.!
Nam há hốc mồm khi Khánh Anh đọc được dòng suy nghĩ của mình, anh nhìn chằm chằm người con trai bên cạnh mình hỏi
- Mày đi guốc trong bụng tao bao giờ thế?
- Tao là con trai! – Khánh Anh lên tiếng khẳng định như có người nói anh 3D. Không thể chấp nhận được.
Nam nghệch mặt ra không hiểu, anh cứ ngỡ Khánh Anh đang lạc chủ đề
- Ai chả biết mày là con trai
- Thế nên không đi guốc – Anh cười nhẹ. Cuối cùng Nam cũng hiểu anh nói gì. Ừ thì anh là con trai mà. Nam cũng gật gù cười rồi chuyển chủ đề khác.
- Tính sao với chuyện đó?
- Nhận lời thôi. – Khánh Anh nhún vai bình thản nói.
…
Giữa Hắc Long và Thiên Long có mối quan hệ rất mật thiết và cần đến sự tương trợ của nhau mới vững mạnh, lâu không làm ăn lớn lên hoạt động của bang giảm đáng kể, lần này lại có kẻ giấu mặt muốn thách đấu với bang, không biết ai là liều mình như vậy.
Gần năm qua, anh quan tâm đến làm một người yêu tốt hơn là một ông trùm của thế giới ngầm rồi. Anh khẽ lắc đầu, vùi mình trong suy nghĩ khác.
Thời gian tích tắc trôi qua.
Sau lớp kính của chiếc xe BMW, Yun khẽ vẫy tay với người con trai bên trong.
- Sẽ thành công –