
̣ch Dương né sang một
bên:
-
Cậu
làm cái trò gì thế? Cậu biết tớ mù phương hướng mà sao…
-
Suỵt!
– Thiên Bình ra dấu im lặng cho Bạch Dương – Có phải cậu thích tớ
đúng không Bạch Dương? Nếu không thì sao cậu cõng tớ!
Câu nói vừa kết thúc thì Bạch
Dương trợn tròn hai mắt lên nhìn Thiên Bình… Cô á khẩu trực tiếp.
Thiên Bình cười xòa:
-
Tớ
ước gì cậu là Song Tử!
-
Tớ
ước gì cậu là Ma Kết! – Bạch Dương quay mặt đi, cô thu mình lại, ánh
mắt hờ hững hướng ra.
Thiên Bình ngạc nhiên nhìn Bạch
Dương:
-
Rõ
ràng là Ma Kết thích cậu mà!
-
Còn
tớ thì yêu Ma Kết! – Bạch Dương càng ngày càng thu mình dần lại –
Cậu về trại đi! Còn sắp sửa thi rồi đó!
-
Tớ
không về đâu! – Thiên Bình ngả mình xuống nền đất lạnh lẽo – Tớ không
muốn bị chỉ trích là kẻ ích kỉ… Mà cậu lại còn là bạn tớ nữa!
Bạch Dương không nói gì cả… cô hít
một hơi dài rồi đứng dậy… bước đi mà trong đầu cô không hề có một
địa điểm rõ ràng.
Thiên Bình ngạc nhiên:
-
Cậu
đi đâu đấy?
-
Một
là cậu về trại… Hai là cậu đi tìm Song Tử! Cậu chọn đi! – Giọng
Bạch Dương lạnh lẽo cực kì. Chưa bao giờ… Thiên Bình thấy cô lạnh đến
như thế
-
Tớ
sẽ về trại! – Thiên Bình đứng dậy và quay lưng đi nhưng thi thoảng anh
vẫn nhìn về phía Bạch Dương đang lẽo đẽo đi sâu vào trong rừng.
Bỗng Thiên Bình giật mình, anh thẫn
ra gọi tên:
-
Song
Tử…
-
Sao
cậu không đi tìm tớ? – Song Tử nói với giọng lạc đi.
Sau lưng Song Tử là Nhân Mã đang
đứng đó, chỉ có Nhân Mã hiểu cho Thiên Bình nhưng hiện tại thì không
thể giải thích cho Song Tử hiểu.
Song Tử hét lên một lần nữa:
-
SAO
CẬU LẠI KHÔNG CHỌN CÁCH ĐI TÌM TỚ??
-
Cậu
theo dõi tớ à? – Thiên Bình lạnh lùng đáp! – Hay đây là một vở kịch
của cậu và mọi người?
-
Cậu
thôi đi! – Nhân Mã hét vào mặt Thiên Bình.
-
Nhân
Mã à… cậu vẫn còn yêu Song Tử ư?
Thiên Yết từ đâu xuất hiện, chân tay
cô run lên, khuôn mặt nhợt nhạt và mướt mải mồ hôi khiến Nhân Mã khẽ
đau lòng. Mọi chuyện hình như rắc rối hơn rồi thì phải… Thiên Bình
gục đầu vào vai Song Tử:
-
Song
Tử à… Tớ mệt mỏi quá! Mình chia tay nhé!
Cả thế giới của Song Tử cứ như
sụp đổ vậy. Song Tử đứng im, đôi mắt của Song Tử cứ hờ hững nhìn
bóng tối đang dần bao trùm nơi này.
Nhân Mã giật mình lùi bước về
phía sau, anh chạy đến chỗ của Thiên Yết kéo tay cô và đi.
Song Tử nhìn dáng vẻ mệt mỏi của
Thiên Bình. Cô bỗng thấy lòng mình đau thắt lại:
-
Tại
sao cậu lại…? Tớ với cậu đã từng rất hạnh phúc mà… Mà chúng ta
vẫn đang rất hạnh phúc mà?
-
Tớ
yêu cậu Song Tử à… Yêu cậu đến chết đi được? Cậu có biết không hả?
Hình như Thiên Bình đang khóc… Vì
gì? Vì yêu hay vì đau… Sao cậu ấy lại khóc? Lạnh quá! – Dòng suy
nghĩ vớ vẩn lại chạy qua đầu Song Tử. Cô ấy vẫn không nói gì. Vẫn
hoàn toàn im lặng nghe từng giọt nước mắt của Thiên Bình.
Cố lấy hết sức lực của mình, Song
Tử mở lời:
-
Thiên
Bình à… tớ xin lỗi. Cậu quay lại với tớ đi!
Thiên Bình ôm chầm lấy Song Tử… anh
khẽ gật đầu. Vì sâu trong tâm trí của anh cũng rất sợ mất cô. Nhưng:
-
Chúng
mình tạm thời không yêu nhau nữa nhé!
-
Cậu
nói cái gì đó? – Song Tử cau mày, giọng cô lạc đi
-
Tớ
biết cậu cần thời gian suy nghĩ xem cậu yêu ai? Thương ai hơn tớ… Làm
ơn hãy nghĩ lại.
-
Tớ
đã suy nghĩ rất nhiều. Người đó chỉ là trong quá khứ. Còn với tớ
cậu chính là hiện tại và tương lai. Tớ chỉ sống cho một mình hiện
tại và tương…
Chưa kịp nói hết câu thì bờ môi
của Song Tử đã bị bịt bởi đôi môi của Thiên Bình. Một nụ hôn đầy
nước mắt. Chưa bao giờ Song Tử thấy Thiên Bình khóc… cô cảm thấy trái
tim mình như run lên vì Thiên Bình đang khóc vì mình.
Thiên
Bình à… xin cậu đừng yếu đuối! Tớ sẽ ở bên cậu… cậu còn phải bảo
vệ tớ cơ mà… Đừng yếu đuối!
Họ không thể xa nhau… vì sinh ra họ
đã là của nhau!
-
Cậu
buông tớ ra đi! – Giọng Thiên Yết thản nhiên – Buông ngay ra đi?
Nhân Mã khựng lại, lưng quay lại
với Thiên Yết. Anh nói:
-
Ánh
mắt lúc ấy cậu nhìn Song Tử là như thế nào?
-
Tớ
không thể để cậu làm xé nát trái tim tớ nữa! Tớ với cậu ngừng yêu
nhau được không?
-
Cậu
khùng à?
Nhân Mã lạnh lùng đáp, bàn tay anh
vẫn siết chặt bàn tay của cô