
hông đoạt đao là
chuyện rất dễ dàng, hơn nữa bây giờ còn có ‘Mạc kế’ thì chuyện đoạt đao
từ tay Tranh Nhiên lại càng thành thạo như trở bàn tay.
Chỉ là, ai biết được, Tranh Nhiên kia thấy ta đột nhiên lật mình trở
dậy, ngược lại ách…thét lên một tiếng kinh hãi, tiểu đao trong tay cũng
cùng với tiếng la thất thanh này mà rơi xuống.
“Nhị Nữu…Tỷ?” Giọng nói Tranh Nhiên điềm đạm đáng yêu.
= =! Lạy ngươi luôn, rốt cuộc là ai giết ai? Ta đang suy nghĩ kế tiếp
phải đối phó với cái…Tiểu Tranh Nhiên luôn làm ta đau đầu này như thế
nào thì lại nghe thấy một tiếng rống vang lên, sau đó người trước mặt
lập tức ngã xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của ta là, nghĩ đến không biết có phải Đại biến thái
đã trở về đả thương Tranh Nhiên hay không ta. Nhưng thời gian trôi qua
đã lâu cũng không thấy động tĩnh. Ta thắp lên ngọn đèn trong phòng mới
phát hiện, thanh tiểu đao lúc nãy từ trong tay Tranh Nhiên rớt xuống…cắt trúng bắp chân phải của nàng, từ la quần bị nứt ra có thể mơ hồ thấy
được một dòng máu tinh tế.
Ta khẩn trương thử dò xét hơi thở, may quá, vẫn còn sống, nhưng ta không biết độc được tẩm trên đao độc tính có mạnh hay không. Đang còn lo lắng chờ Dương Chi Hách trở về, tính để hắn xem qua Tranh Nhiên một chút,
bất chợt một chuỗi tiếng ngáy nhợt nhạt từ phía Tranh Nhiên truyền đến.
Thì ra lại là mông hãn dược. Ta thở phào nhẹ nhõm, kéo Tranh Nhiên lên
trên giường, thu hồi tiểu đao. Tiểu nha đầu Tranh Nhiên này, mặc dù luôn mồm tự xưng bản thân là người của Yến Vương, cũng không ngừng cố gắng
vì sự nghiệp ‘ám sát’ vĩ đại. Nhưng có lẽ ta cảm thấy nàng thật quá dễ
thương, trước sau cũng không muốn thấy nàng gặp chuyện không may-. Thừa
dịp nàng bây giờ đang trúng phải mông hãn dược, dứt khoát đưa Tiểu Si và Tiểu Lôi dời đi vậy.
Nghĩ vậy, ta xoay người ra cửa tính đi xem Dương Chi Hách đã về hay
chưa. Vừa mới đi đến ngã rẽ, chợt người trong khách sạn đột nhiên kêu la sợ hãi: “Cháy, có cháy…” Ngay sau đó, cả khách sạn đều hỗn loạn cả lên.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ người trong khách sạn đều bừng lên. Có người chỉ mặc áo khoác, có người cuống quít vừa ôm con, còn có người ôm tay
nải thật chặt trong tay chạy đến. Điều đầu tiên ta nghĩ đến chính là
Tiểu Si cùng Tiểu Lôi, ta chạy ngược lại dòng người hướng đến phòng của
Tiểu Lôi và Tiểu Si. May quá, đợi đến lúc ta chạy vội đến nơi, Tiểu Si
và Tiểu Lôi cũng từ trong phòng đi ra tính chạy về hướng phòng ta. Ta
vội vàng qua, lôi kéo Tiểu Lôi và Tiểu Si chạy ra ngoài, vừa vọt đến đại sảnh lại thấy Dương Chi Hách trở về.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại đi ra hết vậy?” Dương Chi Hách thấy chúng ta thất kinh, khẩn trương chạy lại hỏi.
“Hình như khách sạn bị cháy, nhưng thật may, ta cùng Tiểu Lôi và Tiểu Si đều chạy thoát…” Ta chợt nhớ ra, Tranh Nhiên kia vẫn còn nằm trên
giường trong phòng ta!
“Béo phệ, ngươi đưa Tiểu Lôi và Tiểu Si đến chỗ an toàn trước, ta còn để quên chút đồ, lập tức đến sau!” Ta giao Tiểu Lôi và Tiểu Si cho đồng
chí Tiểu Dương rồi vội vàng chạy ngược lại về phòng.
May mà, điểm bắt hỏa hình như cách phòng ta khá xa, lúc ta trở về phòng
lửa vẫn còn chưa lan đến đó, nhưng loáng thoáng vẫn cảm thấy nhiệt độ
rất nóng! Còn Tranh Nhiên vẫn ngủ li bì trên giường ta.
Bây giờ mà từ từ cõng Tranh Nhiên ra ngoài chắc là không kịp! Hơn nữa
Tranh Nhiên đang ngủ trì người rất nặng, nếu nhất định muốn đỡ lên cũng
tốn không ít thời gian. Vì vậy, ta rút đệm lót giường, đơn giản tạo
thành một chiếc cáng thương, một đầu cột vào Tranh Nhiên, còn một đầu tự mình túm chặt tính kéo nàng ra ngoài. Đang kéo được vài bước, ta lại
xoay người trở lại giường cầm cái gối đầu sau đó lại xả ra một ít đệm
lót làm thành cái gối thật êm cố định đầu cho Tranh Nhiên rồi mới tiếp
tục kéo.
Ai!, thật đáng thương oa, đầu óc đã không sáng sủa gì rồi, bây giờ lại
bị lôi kéo xuống lầu, nếu như bị đập khiến càng ngu ngốc, đời này có thể thật sự bị phế rồi. Ta bây giờ cũng chỉ có thể dùng gối bảo vệ đầu cho
nàng, còn thân thể lát nữa khẳng định sẽ bị va đập vài điểm, cùng lắm
thì cũng là đau ê ẩm mấy ngày thôi.
Ta vừa nghĩ vừa dùng sức kéo Tranh Nhiên ra ngoài. Mặc dù vẫn chưa thấy
lửa bắt tới nơi nhưng sóng nhiệt càng lúc càng gần, mà đám người vừa lúc nãy còn đang cuống quít chạy trốn chết bây giờ đã biến mất không thấy
tăm hơi, cảnh tượng càng khiến người ta phải khẩn trương. Ta không khỏi
dồn sức nắm thật chặt tay. Tiểu Tranh Nhiên, xem ra ngươi phải chịu khổ
một chút rồi!
Đang cố gắng kéo đột nhiên bị hẫng, tay ta lập tức bị lực kéo phản xạ,
không kịp đề phòng té chúi nhủi thiếu chút nữa đổ nhào xuống đất. Ta
quay đầu liền thấy Tranh Nhiên rất kinh khủng đứng trước mặt ta. Tại sao lại là ‘rất kinh khủng đứng trước mặt ta’? Ngươi nghĩ xem, một cô gái
mặc cổ trang, sau đầu bị buộc chặt vào một cái gối, trên mặt do vậy
không ít không nhiều cũng bị vây thành dạng xác ướp chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, cứ như vậy nhìn ngươi chăm chú, thử hỏi vậy có khinh khủng hay
không!