
áo blu trắng chạy vào, việc đầu tiên cô y tá
không phải nhìn bệnh nhân mà nhìn người đang bế. Mặt cô ta bỗng đơ lại,
một dòng nước lỏng chảy ra từ miệng và cô ta rất ưu ái dành một ánh mắt “ thân thiện” nhìn bệnh nhân kia.
- Bị sao? Ruột thừa? Chảy mạch máu não? Đau tim? Ông bác sĩ vội nói
- Trật khớp chân.
Ông ta nhìn hắn như kiểu nìn người người hành tinh
- Thế mà cậu lại hét lên như kiểu…
- Này, ông kia! Trịnh Y Tử đột nhiên nổi nóng- Không thấy bệnh nhân đang đau đớn vậy hả? Ông có lương tâm không đấy?
- Thôi được, thôi được rồi. Tôi xin cậu, bây giờ tôi mời cậu ra ngoài để tôi còn cấp cứu cho “ bệnh nhân đang đau đớn” của cậu.
Liếc nhìn Tiểu Khiết mặt tái nhợt đang nắm trên giường kia, hắn bất đắc dĩ
bước đi. Nhìn Khiết nhi của hắn như thế, hắn rất chi là đau lòng.
Đang đau muốn nổ tung đầu nhưng Tiểu Khiết không khỏi nhếch mép lên thành
một nụ cười. Kể ra Tiểu Y Tử này cũng có lúc đáng yêu chứ?
Cuối
cùng chân nó cũng đựoc nắn lại, băng bó cẩn thận, bất chấp nghi ngờ của
nó là cô y tá kia cố ý bỏ thuốc độc hay làm cái gì đó không, may mắn
lương tâm nghề nghiệp của cô ta bỗng dưng trỗi dậy. Nhàn nhã ngồi trên
giường đã được mười phút chẳng thấy bóng dáng tên kia đâu, chắc lại đi
cặp kè với em nào rồi, nghĩ đến đó đầu óc Tiểu Khiết chợt trống rỗng lạ
kì.
Tuy nhiên, đến phút 11, cánh cửa lại bị đạp văng không thương tiếc, nó trừng mắt về phía đó, chẳng nhẽ tên này chưa tiến hoá hoàn
toàn chỉ biết sử dụng chân, mới phát hiện ra hai tay hắn đang ôm một
đống thứ lỉnh kỉnh.
Hắn lại giở trò gì nữa đây?
Trịnh Y Tử tiến về phía bàn gần giường và trút lên đó một đống kẹo, nào là caramen, rồi chocolate, ô mai…
- Cái gì đây?
- Kẹo. Cho em.- Hắn tỉnh bơ- chiều nay em phải ở lại đây mà.
Dù rất cảm động nhưng nó vẫn cáu kỉnh.
- Đồ hâm! Ăn hết từng nay tôi thành con lợn à?
- Cũng tốt, lúc nãy bế em thấy nhẹ tênh- Hắn cười ma mãnh- Phải béo lên
sau này sinh em bé mới mập mạp khoẻ mạnh đc chứ ( hết biết anh này lun)
Phừng!
Khuôn mặt của Tiểu Khiết đỏ bừng lên , tí cảm động kia đã bốc hơi đi mất.
- Không được ám sát chống sắp cưới đấy nhé!
Trịnh Y Tử lách mình sang một bên để tránh một cái gối bay thẳng vào mặt.
- Như vậy là không tốt!
Lại thêm một cái nữa.
Tiểu Khiết bực mình với lại cái kẹo trên bàn, tưởng tường đó là người mua nó mà cắn lấy cắn để.
Kể ra sô cô la cũng rất ngon, không đắng chút nào hết!
Bỗng nhiên, nó vô tình liếc xuống dưới chân. Nhìn cái chân đáng thương bị băng bó trắng tinh, Tiểu Khiết không khỏi tức giận
- Anh có biết ai làm tôi bị ngã không?
Trịnh Y Tử chột dạ nhưng vẫn cười hề hề
- Có lẽ người ta chỉ vô ý thôi, anh nghe nói cô ta hình như là nữ sinh lớp 12 thì phải
- Hình như cô ta tên là Đường Mẫn!
Tuy ngữ khí của Tiểu Khiết vô cùng nhẹ nhàng nhưng hắn có cảm giác như gió
bão cấp 15 đang gào rít bên tai, bao nhiêu lời bay bướm đã bỏ đi đâu
hết.
- Có lẽ… Có lẽ… vậy
- Thế à? Tôi còn biết không chỉ có Đường Mẫn thôi đâu, còn có Lý Vũ Băng, rồi là Đồng Tiểu Nhã, rồi là… Vân vân và vân vân…
Tuy nhiên, nó không phải là người giỏi khích bác mỉa mai người khác, lát sau đã quát lên
- Đồ củ cải lăng nhăng kia! Ai làm người đó chịu, mắc mớ gì anh cặp kè với bọn họ lại tự nhiên đến tìm tôi! Rõ là đồ dở hơi!
Trịnh Y Tử chỉ biết cười khổ như mấy cô đi thi hoa hậu, trong đầu đang nghĩ
xem hắn có khi nào nói với n cô bạn gái của mình về Hạ Tiểu Khiết không, bỗng nhiên khuôn mặt vô cùng đểu cáng của tên Trương Hàn kia hiện ra.
Chắc chắn thằng khốn này đã giở trò quỷ!
- Những cô gái đó theo
đuổi anh thôi, chứ anh có động lòng với họ tí nào đâu. Em biết đấy, có
ai cấm họ bám lẵng nhẵng theo anh đâu
Không có? Có kẻ ngu mới tin, cô nào cô nấy võ ngực đến nỗi suýt gãy xương tự xưng ta đây là người yêu chính thức cơ mà.
- Được rồi, coi như anh giỏi tán, tôi hơi mệt, mời anh về lớp cho!- Nó lạnh lùng nói
- Chiều nay cô giáo tụi anh bị ốm, anh sẽ ở lại đây luôn! Trịnh Y Tử kéo cái ghế ngồi ngay cạnh giường.
Đúng là tấm gương con ngoan trò giỏi học sinh gương mẫu mà.
Không thèm đếm xỉa đến kẻ đuổi mãi không chịu đi kia, nó lôi cái đĩa của người lạ mặt kia từ trong túi áo ra nghe.
Một chất giọng rất quen vang lên:
“- Tiểu Nhã, sao em lại nói vậy?
….”
Khuôn mặt của nó chợt xám ngoét lại, ấy thế mà vẫn có đồ ngốc nhảy phốc lên giường, tóm lấy một bên tai nghe
- Xem em đang nghe cái gì nào!
“-…mở miệng ra là axit với bazơ… đồ khùng…”
Tai hắn như ù đi, mặt cũng bỗng chốc đen lại
“…Có được là tao chán ngay í mà…"
- Nghe anh giải thích đã..
- Im mồm! Tôi không muốn nghe bất cứ một cái gì hết!
- Tiểu Khiết à, anh thật sự….
- Tôi đã nói là tôi không nghe! T