
ải đi qua hai người kia.
Nghe tiếng bước chân, người đó quay lại
- Là anh? Nó thốt lên ngạc nhiên
Trước mặt nó chính là đệ nhị mỹ nam, Trương Hàn. Hồi ở quán bar, nó chưa kịp
chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vị đệ nhị này. Hắn quả thực rất đẹp trai, lại
toát ra cái gì đó lành lạnh hấp dẫn.
- Cô đã đến? Cô ngồi đi
Trương Hàn tuyệt nhiên không nở một nụ cười, lạnh lùng bí ẩn chính là một
trong những sức hút của hắn. Tuy nhiên, Tiểu Khiết đã được tiêm phòng
vac xi tên “ Trịnh Y Tử”, vả lại niềm tin của nó đối với đệ N mỹ nam đã
hết, nên tên này cũng rất…bình thường.
- Thôi khỏi- nó lắc lắc đầu- Anh là người vừa gọi cho tôi, cũng là người đưa cho tôi chiếc đĩa?
- Có thể nói như vậy.
Tiểu Khiết không cần vòng vo tam quốc, nói thẳng luôn
- Rốt cuộc anh có mục đích gì?
- Mục đích? Tôi chẳng hiểu cô nói cái gì cả
Trương Hàn nhàn nhạt đáp lời, mặt tuyệt nhiên vẫn trơ ra như gỗ. Nhưng trong
bụng hắn, tim gan lòng phổi đã bắt đầu lộn lên. Con bé này, nó có phải
là con gái không vậy?
- Gửi đĩa cho tôi không phải là sơ ý đấy
chứ? Và…-Nó liếc nhìn đôi tình nhân xa tít tắp đầu kia- gọi tôi ra đây
không phải chỉ ngồi ghế đá ngắm hoa? Cứ nói thẳng mục đích của anh ra
đi.
Không hổ danh IQ 160, Trương Hàn khen thầm, mới liếc nhìn qua đã thấy âm mưu của hắn.
- Cho dù mục đích gì nữa, điểu đó không phải có hại cho cô, đúng không?
Nhờ tôi cô mới không trúng bẫy của Trịnh Y Tử kia, đáng lẽ ra nên cám ơn tôi mới đúng.
- Tất nhiên không có hại cho tôi. Nhưng…- Nó nhếch mép cười- Tôi vốn không phải là người tuỳ ý để người khác sắp đặt, cũng không phải là con bài để anh trả đũa ai đó. Cho dù có anh hay không,
tôi nghĩ mình vẫn đủ bản lĩnh để vượt qua.
Trương Hàn bỗng cứng
họng, lần đầu tiên không biết nói gì hơn. Nhưng hắn đã che sự bối rối
kia bằng một cái lắc đầu thoạt nhìn hết sức cao siêu.
- Cái đó tuỳ cô thôi, tất nhiên ngoài mục đích như cô nói, tôi cũng muốn tốt cho cô…
- Xin miễn- Nó đột ngột ngắt lời, nói thật nhanh- Tôi không có hứng thú để nhận cái lòng tốt của anh. Chào anh!
Trương Hàn dường như khôg thể tin vào mắt mình khi cái bóng kia xa dần, không thèm ngoái lại nhìn hắn thêm một cái.
Con bé kia nó thuộc loài nào vậy?
Đi ngang qua đôi tình nhân đang bận âu yếm nhau kia, nó làm như vô tình liếc một cái.
- Ô, cứ tiếp tục nhé! Cứ xem tôi là không khí xung quanh hai vị là được!
Trịnh Y Tử buông Lý Vũ Băng ra như kiểu bị điện giật, trố mắt nhìn người đứng ở đằng trước .
- Cứ tự nhiên mà!
Tiểu Khiết nở một nụ cười rồi phóng vọt với tốc độ tên bắn.
WC ở đâu ta?
Bước ra khỏi hiệu sách, Hạ Tiểu Khiết nở một nụ cười hết sức thoả mãn. Trên
tay nó là một chồng sách vô cùng vĩ đại cả về độ dày lẫn những thứ trong đó. Liếc nhìn quyển sách trên cùng có ghi “ Một số nguyên tố phóng
xạ…”, nó không khỏi nhớ về 1 năm trước.
Người sắp là người yêu của
nó đã nói ngay trước hiệu sách này, khi nó bận nghiên cứu không thèm đếm xỉa đến anh ta: “ Tiểu Khiết à, anh xin lỗi nhưng anh thấy mình không
hấp dẫn bằng việc CO có khử được ZnO hay không…”
Đến người thứ 2 “
Anh với em không có hi vọng gì nữa, anh không muốn mặt mình được lấy ra
để thử xem HCl và H2SO4 tính axit mạnh hơn”..
Thế là đầu óc Tiểu Khiết lại nghĩ đến tên kia, nụ cười trên môi nó nhanh chóng bốc hơi.
- Tiểu thư à, xe nhà mình bị xịt lốp, tiểu thư chịu khó bắt taxi về..-
chú lái xe gãi đầu gãi tai- hoặc là ..đi bộ trong thời tiết này… cũng
không… đến nỗi tệ…
Đầu óc Tiểu Khiết đang bận nghĩ đến chuyện khác
bên không để ý lời nói của chú ta hơi mập mờ và chú ta không dám nhìn
thẳng vào mắt nó.
- Được thôi! Chú về nói với ba có thể tôi về muộn một chút!
Nó giao chồng sách cho chú lái xe, chỉ giữ lại một quyển.
Nhìn theo bóng nó đi trên vỉa hè, chú lái xe không khỏi lấy tay lau mồ hôi trên trán.
- Cô bé gì ơi…
Vẫn bước tiếp.
- Cô bé mặc áo vàng ơi…
Không ảnh hưởng đến mình.
- Cô bé mặc áo vàng đang đọc sách ơi…
Tiểu Khiết không thể lờ đi được, đành phải đứng lại liếc nhìn về sau một cái.
- Bà gọi tôi? Nó chỉ tay vào mình.
Một bà già cỡ 60-70 tuổi ăn mặc hết sức kì cục, hệt như mấy bà thầy cúng thầy mo ,tóc bạc phơ. Bà ta mỉm cười:
- Đúng, là ta gọi cháu. Bà muốn nói chuyện với cháu một tí.
- Bà là thấy bói? – Liếc nhìn dụng cụ trên tay bà ta, nó không nén nổi
khinh thường. Vốn là người học về khoa học, nó chưa bao giờ tin ba trò
này
Bà già kia tất nhiên nhận ra sự khinh thường đó, nhưng vẫn mỉm cười.
- Cháu có thể dành ít phút để nói chuyện được không? Chỉ ít phút thôi?
Nó đành đặt quyển sách xuống, gật gật đầu. Bà thầy bói kia vẫn nhìn nó chằm chằm để “ xem”, bà ta bỗng thốt lên
- Cháu sắp tới đây sẽ gặp nguy hiểm!
Nớ không ư hử gì