
cả, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn bà ta.
- có thể cháu không tin, nhưng có lẽ chỉ trong ngày hôm nay thôi, ngôi
sao trên trời của cháu sẽ bị mờ đi, và nguy hiểm sẽ rình rập…
- Có cách gì để tránh? Nó uể oải, cố học theo cách nói của người đi xem bói
Bà kia bấm đốt ngón tay liên tục, mắt nhắm lại và lầm nhẩm cái gì đó.
Giữa lúc Tiểu Khiết tưởng bà ta ngủ rồi và đinh bỏ đi, mắt bà thầy bói
đột ngột mở ra
- Cháu sẽ không sao cả, bởi sẽ có quý nhân phù trợ.
Người nào cứu cháu, chính là ngưòi có mỗi duyên với cháu.... Cho dù
người này có làm sai việc gì, nhưng hắn sẽ vẫn là người yêu thường cháu
và đựoc cháu yêu thương…
Quý nhân phù trợ? Người có tiền duyên? Nó trầm ngâm
- Bà kia! Bà nói…
Bà già kia đã biến đâu mất.
Cóc thèm bận tâm những lời nói kia, nó lại tiếp tục tản bộ. Bỗng một ai đó chạy xẹt qua… Cuốn sách trên tay bốc hơi mất tiêu
- Ê! Thằng kia! Đứng lại!
Thằng bé đưòng phố kia không đếm xỉa đến tiếng hét đó, cắm đầu cắm cổ
mà chạy. Tiểu Khiết không chút nghi ngờ đuổi theo ngay. Thằng bé kia
chạy lúc nhanh, lúc chậm cách nó một quãng ngắn
- tao bảo mày đứng lại! Thằng kia… Ơ?
Biến mất rồi!
Thằng bé kia không còn tăm hơi đâu nữa.
Một làn gió lạnh thổi qua khiến Tiểu Khiết hơi rùng mình ớn lạnh. Lúc
nãy đến giờ bận đuỏi theo, nó mới nhận ra mình đang đứng ở một ngõ hẻm
nhỏ, tối và vắng tanh người.
Mà vằng tanh người thì…Tiểu Khiết nhìn quanh cảnh giác, từng bước thoát khỏi.
- Từ từ đã nào, cô em làm gì mà vội thế?
Một gã thanh niên đứng chặn ngay trước mặt nó, nhe hàm răng ra. Nó lùi lại mấy bước nhưng lại có tiếng cười ngay sau lưng
- Cô em không thoát đâu…
Khoảng 5, 6 thằng gì đó đang quây nó thành một vòng tròn.
Sao mà giống phim thế nhỉ?
- các người là ai? – Nó nói cái câu cũ rích mà nhân vật trong phim hay nói
- Là ai cô em không cần biết- Một kẻ trong đó cười vang
- Muốn gì? Tôi kêu lên đấy!
- Cô em cứ kêu cho rách họng cũng chẳng ai đến cứu đâu!
Vẫn là cái motip quen thuộc kia, chỉ khác nhân vật chính giọng nói hết sức thản nhiên, không chút sợ hãi.
Là con gái của nhà họ Hạ, từ nhỏ đã phải đối phó với các vụ bắt cóc
tống tiền, rồi *** hại để chia tài sản, dù đã dành hết thời gian cho
khoa học, nhưng Hạ Tiểu Khiết vẫn phải kiếm mấy món nghề phòng thân.
Vòng tròn ngày càng nhỏ lại…
- Chú cảnh sát ơi! Ở đây có kẻ bắt nạt con gái!
Nó lại sử dụng cái chiêu cũ mèm học mót ở trong phim ra, nhân lúc bọn
kia bận nhìn, nó lộn mình một cái thoát khỏi vòng vây và chạy….
- Con oắt kia! Đứng lại! cả bọn la lên và ngay lập tức đuổi theo
Một chiếc xe mô tô đợi lúc nãy đến giờ ngoài kia chỉ đợi tín hiệu có vậy…
- Lên xe!
Tiểu Khiết không suy nghĩ lấy nửa giây, ngay lập tức nhảy phóc lên.
Chiếc xe mô tô gầm rú lên rồi phóng vọt đi, bỏ xa những kẻ phía sau.
Chiếc xe chạy nhanh đến nỗi Tiểu Khiết phải ôm chặt lấy người lái để
khỏi ngã.
Quái? Sao lại có cảm giác rất quen thuộc thế này nhỉ
- Sao lại là anh?
Chiếc xe mô tô dừng lại ở một bãi đất vắng, người lái xe cởi mũ bảo
hiểm ra. Trịnh Y Tử đang đứng sờ sờ trước mắt nó, nhe răng cười.
- Em có sao không? Xin lỗi vì đến hơi muộn!
Dù biết Hạ Tiểu Khiết vốn không giống người bình thường nhưng Trịnh Y
Tử vẫn cảm thấy ngạc nhiên, Tiểu Khiết chẳng có chút gì gọi là hoảng sợ
hay cảm động cả. Nó nheo mắt nhìn hắn, khoé môi cong lên
- Anh đến đây làm gì?
- Anh chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, thấy em la lên rồi chạy trong hẻm à
- Trùng hợp nhỉ? Biết tôi gặp nguy hiểm mà cứu
Trịnh Y Tử không thấy bối rối, hắn tất nhiên cũng đã nghĩ đến tình huống này.
- Bị em nhìn ra rồi, ngại quá!- Hắn gãi đầu gãi tai- Thật ra… Anh sợ em gặp chuyện gì nên bám theo em khi em rời khỏi nhà
Chỉ có thế? Chỉ có theo dõi thôi? Tiểu Khiết hừ lạnh một tiếng, xâu
chuổi mấy sự kiện lại với nhau. Nào là xe bị xịt lốp, rồi bà thầy bói
nói nhăng nói cuội kia, những kẻ vô lại ở trong hẻm…
Nó quay đầu đi thẳng.
Nụ cười của Trịnh Y Tử như đông cứng lại, hắn đơ người ra, một lúc sau mới chạy đuổi theo.
- Tiểu Khiết! Hạ Tiểu Khiết!
Nó không thèm đếm xỉa lấy hắn nữa, bứoc những bước dài. Trịnh Y Tử tóm
lấy cánh tay của nó, hắn vô cùng kinh hoàng và hoảng sợ khi thấy mặt nó
thấm đẫm nước mắt.
Khóc?
Nước mắt của các cô gái, hắn đã thấy vô số rồi, nhưng theo trí nhớ của hắn thì Hạ Tiểu Khiết chưa bao giờ rớt nước mắt cả.
- Em làm sao vậy?
Hắn đưa tay lên nhưng Tỉểu Khiết đã mạnh mẽ gạt đi. Nó nấc lên một cái, trong khi nước mắt thi nhau rớt.
- Buông tay anh ra đi!
Hắn rốt cuộc đã làm gì để ra nông nỗi này?
- Có phải… Có phải em giận anh về chuyện giữa anh và mấy cô…- Trịnh Y Tử n