The Soda Pop
Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương

Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323074

Bình chọn: 8.00/10/307 lượt.

ân, Hàn Thanh Hương. Trì Nham. Hai anh em này anh cả là Khâu Tử Dạ, em trai là Khâu Tử Lộ. Đây là Nghiêm Học, người yêu của tôi. A Tứ cũng thấy rồi, là bình giấm di động.” Tả Minh Vũ cười khẽ nói.

“Người yêu? Chẳng phải hai người đều là đực à?”

“Đực...” Mọi người nín cười.

“Tứ ca, nam nam, cái gì là đực. Hai người đàn ông cũng có thể bên nhau.” Tả Minh Vũ đổ mồ hôi nói.

“Ồ...” A Tứ ngẫm nghĩ, nói. “Vậy tôi thích hắn được không?” A Tứ chỉ Khâu Tử Dạ, hỏi.

“Không được! Anh ấy là của tôi!” Khâu Tử Lộ ôm Khâu Tử Dạ, lớn tiếng tuyên bố.

Mọi người mập mờ nhìn hai anh em.

A Tứ nói:

“Không sao, chúng ta 3p!”

“Tứ ca, anh học đâu ra vậy!” Tả Minh Vũ bực mình.

“Hì hì...” A Tứ cười gượng.

“Vì sao anh ta kêu là A Tứ, kêu anh là Tiểu Ngũ? Có phải sau này em cũng phải kêu Tứ ca?” Nghiêm Học hỏi vấn đề không đâu vào đâu.

“Đương nhiên, Tứ ca của anh cũng là Tứ ca của em. Lúc bọn anh ở phòng nghiên cứu, Tứ ca đánh số là L3514, còn anh là L3515, khi đó bọn anh bị nhốt chung một chỗ, bởi vì không muốn tên trước kia nên kêu bằng danh hiệu.” Tả Minh Vũ đáp.

“Thì ra là vậy. A, Tứ ca, trên cánh tay anh là danh hiệu à? Thoạt trông rất đau...” Nghiêm Học chỉ vết sẹo L3514 trên cánh tay A Tứ, hỏi.

“Ừ, đúng rồi, danh hiệu chúng tôi đều ở đây.” A Tứ đáp.

“Minh Vũ, sao không thấy anh có. Đúng rồi, cái tên Minh Vũ là tên trước kia của anh?” Bé Nghiêm Học tò mò lại bắt đầu hành trình mười vạn câu hỏi vì sao.

“Sau khi anh ra khỏi phòng nghiên cứu thì tự đặt tên cho mình. Đúng rồi, tứ ca, anh cũng đặt tên cho mình đi!” Tả Minh Vũ không đáp lại vấn đề thứ nhất của Nghiêm Học.

Nghiêm Học nghe nói A Tứ cũng muốn đặt tên, lập tức quên vấn đề mã hóa.

“Tốt thôi, vậy tên tôi là Hữu Ám Dực!” A Tứ không chút nghĩ ngợi nói.

Mọi người ngây ra một chút mới hiểu, Tả Minh Vũ – Hữu Ám Dực, đối lập thật hoàn chỉnh!

“Không phải kêu anh đối câu đối!” Tả Minh Vũ vô lực, sao Tứ ca vẫn là tính tình như vậy.

“Hì hì, nói giỡn thôi, gọi Tả Niệm đi. Tiểu Ngũ, nếu tôi chết thì cậu phải vĩnh viễn nhớ tới tôi nha!”

“Anh nói gì vậy! Anh sẽ không chết!”

“Tôi nói nếu thôi mà, đồng ý đi!”

“Ai, tôi và A Học sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ Tứ ca.”

“Ừm, Tứ ca vĩnh viễn là người anh tốt của bọn em!” Nghiêm Học bổ sung.

“Đương nhiên, hai người cũng vĩnh viễn là em trai tôi thương nhất.”

“Các người thật ớn lạnh quá!” Khâu Tử Lộ chọc nói.

Khâu Tử Lộ không nói thì thôi, nói ra liền khiến mọi người nhớ tới tuyên ngôn độc chiếm anh trai của cậu, thầm nói.

“Lộ rồi hen, xem bộ dạng còn không nói thẳng? Cho rằng chúng ta không biết chắc?”

Mọi người nhìn hai anh em, chờ đáp án.



Một ngày nào đó của một trăm ba mươi năm trước.

“Vào đi!” Một cảnh vệ hung tợn đẩy một đứa bé vào trong lồng, khóa cửa lại xong xoay người đi, bỏ qua tiếng trẻ nít khóc lóc.

“Đừng khóc, có khóc thì họ cũng sẽ không thả nhóc!” Trong lồng một cậu bé lớn hơn chút nói.

“Tại sao họ bắt tôi?”

“Vì họ cần lấy nhóc làm thí nghiệm.”

“Thí nghiệm là cái gì?”

“Một việc rất tàn nhẫn, khiến người thống khổ không muốn sống.”

“Thống khổ không muốn sống?”

“Nghĩa là đau muốn chết mà không chết được, nhóc ngốc thật.”

“Thế... thế anh là ai?”

“Giống như nhóc, bị bắt làm thí nghiệm.”

“Anh không sợ hả?”

“Sợ, nhưng vô dụng, khóc không giải quyết được vấn đề, chỉ khiến đám người xấu đó cười nhạo và khinh thường!”

“Anh chảy máu!” Cậu bé phát hiện cánh tay đối phương có một mảnh vết thương rách toác da.

“Không sao...”

Lại qua vài ngày, cậu trai lớn tuổi hơn mỗi ngày bị người mang đi, mỗi khi trở về toàn thân đầy vết thương, cái cũ chồng chất cái mới. Nhưng cậu trai chưa bao giờ khóc, rất lạc quan, ngược lại còn hay an ủi cậu bé. Cậu bé rất phục cậu trai, thầm quyết tâm phải kiên cường như anh trai này.

Lại qua vài ngày, có ba người mặc áo khoác trắng đến. Trong đó hai người bưng một cái chậu than đang nóng cháy, chậu than bỏ vào mấy cái thanh sắt hình dạng khác nhau.

Một người áo trắng sai hai người kia dẫn cậu bé ra. Cậu trai trong lồng sắt vừa thấy liền biết họ định làm gì. Bởi vì mình đã chịu đựng loại thống khổ này cho nên không muốn cậu bé cũng bị. Khi hai người áo trắng bắt cậu bé thì cậu trai cắn chặt tay một người áo trắng. Tay người kia bị cắn chảy máu, đau đớn hét lên, sau đó mạnh tát cậu trai hai bạt tai, khiến cậu trai lảo đảo té xuống suýt ngất. Sau đó người áo trắng cùng tên đồng bọn kéo cậu bé ra ngoài, đóng cửa lại, khóa lồng sắt. Cậu trai choáng váng mở mắt ra, thấy cậu bé bị lôi ra ngoài, lập tức bò dậy, đôi tay túm lồng sắt hét to.

“Các người thả nhóc ra! Muốn đánh thì hãy đánh tôi nè! Thả nhóc ra!”

“Thằng nhóc kia, câm miệng lại, còn ồn nữa giết mày bây giờ!” Một người áo trắng nói.