Teya Salat
Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323412

Bình chọn: 9.00/10/341 lượt.

iêu Dao cười nhìn Ôn
Cường.

“Bác đồng ý với chuyện của cháu, sao lại có thể là quá đáng?” Ôn
Cường gật đầu: “Lần này nó còn chạy trốn thật, bác sẽ lột sạch nó treo
giữa đường.”

Diêu Dao cười tuơi như hoa, sau khi cô được Cẩm Ngôn khuyên trở về,
đánh cược cùng Ôn Cường, cho dù cô dâu mới là ai, chỉ cần Ôn Cường sắp
xếp, Kỷ Ngôn sẽ chạy trốn, nếu anh ta ngoan ngoãn nghe lời, sẽ lột sạch
anh treo giữa đường, để cô thỏa cơn giận.

“Trần Cẩm Ngôn, tôi cảnh cáo anh, không được thông báo cho Kỷ Ngôn!”

Diêu Dao trừng mắt nhìn Cẩm Ngôn cảnh cáo.

“Tôi sẽ không làm, em yên tâm.” Cẩm Ngôn cười nhìn Diêu Dao “nhưng
anh có thể khẳng định, nếu Kỷ Ngôn biết cô dâu là Mật Điềm, cậu ấy sẽ
chạy về, cho dù là hôn nhân là bố sắp đặt, anh ấy cũng sẽ chấp nhận.”

“Hứ…” Diêu Dao tức giận quay mặt.

Ôn Cường nhìn Cẩm Ngôn và Diêu Dao với ý sâu xa, cười.

Xem ra, tiếp sau lễ cưới của Kỷ Ngôn, ông và ông Trần lại có thể
thương lượng, tổ chức lễ cưới nữa… nhân vật chính, là hai người ở trước
mặt!

Ôn Kỷ Ngôn chạy hộc tốc nhìn đám vệ sỹ phía sau, xua tay nhận thua:
“Được rồi, được rồi, tôi không chạy nữa, các anh cũng đừng đuổi nữa!”
nói như vậy, nhưng mắt anh đảo liên tục, lần trước, cũng tại chỗ này anh đã thoát khỏi đám vệ sỹ, trước là gọi taxi, sau đó đi xe buýt, rồi đi
tàu điện ngầm, sau đó chạy trốn, lần này anh cũng theo tuyến đường như
trước, còn nghĩ, thử lần nữa, nhưng mục đích của anh lần này là thành
phố S, anh không có hứng chơi trò mèo vờn chuột với đám vệ sỹ nữa.

“Cậu chủ, đừng chạy nữa, ông chủ nói, cậu chạy 30 phút, thì cho cậu
nghe điện thoại.” Vệ sỹ đưa tay nhìn đồng hồ “Cậu có muốn nghe điện
thoại không?

Là cậu Cẩm Ngôn.”

Kỷ Ngôn đề phòng nhìn bảo vệ: “Anh bỏ điện thoại xuống, lùi xuống
50m, tôi sẽ nghe.” vệ sỹ buông điện thoại xuống, ra hiệu cho các vệ sỹ
khác “lùi xuống 50m.” Đám vệ sỹ đều lùi xuống.

Ôn Kỷ Ngôn thấy tình hình như vậy, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, cầm
lấy chiếc Nokia xem, thật sự là điện thoại của Cẩm Ngôn, anh vội nghe
máy: “Alô!”

“Kỷ Ngôn, sao cậu còn chưa đến? Ở đây sắp có chuyện rồi!” Nghe thấy
giọng Kỷ Ngôn, Cẩm Ngôn liền gào lớn: “Không phải cậu nói với mình là
cậu lại bỏ trốn đấy chứ?”

“Ừ, bỏ trốn!” Kỷ Ngôn thành thật: “Mình không kế hôn với con gái nhà họ Đường mà mình không quen biết?”

“Đường tiểu thư mà cậu không biết hả?” Cẩm Ngôn có chút lo lắng: “Anh hai à, cậu có chắc cậu thật sự không quen không?” Anh vốn muốn nói, cậu có chắc không quen tiểu thư nhà họ Đường không nhưng lại bị Diêu Dao
lườm, anh đành phải sửa lại, yêu cầu thông báo trong ba mươi phút là do
anh khẩn thiết cầu xin, xin rất nhiều lần, mới được đồng ý, hi vọng Kỷ
Ngôn thời khắc quyết định có thể hiểu, anh đặc biệt nói to câu Đường đó!

“Đương nhiên không quen.” Ôn Kỷ Ngôn không do dự trả lời: “Đều là do
bố sắp đặt, sao mình có thể quen! Mình trước hôn lễ 10 phút mới biết
tin, lần này bố làm quá, bất ngờ bày tiệc kết hôn!” Ôn Kỷ Ngôn không hài lòng nói: “Nếu kết hôn, để bố mình kết hôn đi!”

“Ôn Kỷ Ngôn, trong vòng mười phút nếu con không quay lại, Mật Điềm sẽ kết hôn với Mễ Tu Dương!” Ôn Cường giành lấy điện thoại của Cẩm Ngôn,
tức giận hét lên với Kỷ Ngôn.

“Sao?” Kỷ Ngôn dường như bị sét đánh ngang tại vậy, “Bố, bố nói gì, cô dâu là Đường Mật Điềm?”

“Đúngvậy, cô dâu Đường Mật Điềm, chú rể Mễ Tu Dương.” Ôn Cường nói rõ ràng: “Ranh con, không cần về nữa, hôn lễ bắt đầu rồi!”

Nói xong, dập mạnh điện thoại.

Diêu Dao không đồng ý nói: “Bác Cường, bác không giữ lời!”

“Bácià rồi, bị kích động nên không nhịn được hét lên rồi, Diêu Dao,
xin lỗi cháu.” Ôn Cường xin lỗi Diêu Dao: “Ta đồng ý với cháu, sau sự
việc lần này, ta sẽ để Kỷ Ngôn trịnh trọng xin lỗi cháu trên truyền
thông cả nước.”

Diêu Dao mấp máy môi nói: “Được ạ, cháu không những yêu cầu anh ấy xin lỗi, mà còn bắt anh ấy phải chịu phạt!”

“OK!” Ôn Cường đưa tay ra làm hiệu không vấn đề gì, nhìn Diêu Dao bị
ông thuyết phục, trong lòng ông cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, cười nói với Cẩm Ngôn: “Đi, chúng ta đi xem kịch nào!”

Cẩm Ngôn không nói gì nhìn Ôn Cường đang vui mừng, “Bác Cường, lần
này bác làm như vậy, Kỷ Ngôn chạy rất mệt, chắc động phòng tối nay có
thể miễn được…”

Xem ra, không được đắc tội với phụ nữ và người già, nếu không, bị chơi cho chết mà không biết!

“Không sao, thời gian còn dài. Kết hôn rồi, hai đứa nó, tối nào cũng động phòng được.” Ôn Cường cười nói.

Diêu Dao mấp máy môi đi sau họ.

“Bố, khách sạn nào?” Kỷ Ngôn vội gào lên, trả lời anh chỉ là tiếng điện thoại tút tút.

Kỷ Ngôn vội gọi số của Cẩm Ngôn, nhưng vẫn là trạng thái không ai
nghe, anh giống như chú kiến trên nồi lẩu, quay đi quay lại, ngước mắt
nhìn đám vệ sỹ đứng bên đang thông cảm cho anh, vội khẩn cấp hỏi: “Hôn
lễ ở đâu?”

Đám vệ sỹ nhìn nhau lắc đầu.

Kỷ Ngôn chợt thất vọng, người vệ sỹ chỉ huy nói: “Cậu chủ, hôn lễ
chúng tôi không biết ở đâu, nhưng ông chủ nói, chúng tôi phải đưa cậu
đến nơi cậu chạy trốn lễ đính hôn lần trước.”

“Nơi đính hôn là nơi kết hôn.” Ôn Kỷ Ngôn không đợi vệ sỹ nói xong,
vội vỗ vào đầu, “Vội chết mất!” anh thậm chí không đợi taxi, nhanh chóng