Old school Easter eggs.
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325624

Bình chọn: 8.00/10/562 lượt.

ị để ý rồi đấy nhé!- Như bắt được thóp, tôi đứng chống nạnh ở phía
đầu cầu thang tầng ba, hất hàm nhìn xuống, cười dọa nạt tụi nó.

AAAA!!! Chị Maiiii! Chị đừng nói với ai nhé!!!

- Không nói là thế nào? Mình đứng lù lù ở đây mà nó lại bảo yên tâm không ai nhìn thấy!
Quá bằng bảo mình là người vô hình à! Được lắm! Tốt thôi!- Vừa nói, tôi
vừa kéo dài cái giọng đanh đá của mình ra đe dọa.

- Ui bọn em không để ý mà chị…- Cái Vân nhăn nhó.

- Thôi chị đùa đấy! Bạn bè cả nhau ai lại làm thế.

Nghe tôi nói xong, Giang và Vân liền thở phào nhẹ nhõm. 7 giờ 50, ba đứa vẫn ung dung vào lớp.

- Ôi bọn mày ơi! Con Giang hôm nay không mặc áo lótttttttt!!

………

Vừa thấy tôi, Hiền và Mai bé liền thu dọn đồ nghề rồi rủ nhau đi ăn
sáng. Nhưng việc đầu tiên mà tôi cần phải làm bây giờ là kiểm tra chữ
ký, ngó sang bài mấy đứa, tôi đều thấy giấy trắng trơn. Ngớ người, cảm
giác đau điếng khi biết mình vừa ăn phải một quả lừa, tôi gào lên ầm ĩ.

- Mai Bé!!! Thế này là thế nào? Thầy đã kí đâu! Sao không để yên cho
chị ngủ nốt. Có biết hôm qua mấy giờ chị mới ngủ không hả!!!

- Đã thức khuya lại còn lý do lý chấu!

- Đứa nào nói đấy!

Tôi hằn học quay lại phía sau trừng mắt lườm.

- Tôi nói đấy!

- Dạ… em chào thầy ạ! Hôm nay thầy đẹp trai thế ạ…

…….

- Chừa cái tội phát ngôn bừa bãi đi nhé!- Hiền nguýt dài.

- Híc! Chị với thầy như phải vía ý. Mấy lần lỡ mồm rồi toàn bị thầy bắt thóp. Trụy tim mất… Hu hu…

- May mà vẫn được điểm danh đấy. Không phí công đi học.

Cái Hiền đang an ủi tôi, bỗng, nhạc chuông điện thoại của nó lại vang
lên réo rắt, con bé liền rút điện thoại ra nghe. Nhìn khuôn mặt có vẻ
hớn hở lên hẳn.

Cúp máy, nó quay sang nhìn chúng tôi, ánh mắt rung rinh vui sướng nhưng giọng lại đầy lo lắng.

- Chị ơi! Hoàng mua đồ ăn sáng đến cho em chị ạ!

- Uôi! Sướng thế! Gato chết mất!!!- Bọn tôi rít lên hớn hở.

- Ui… em không biết đâu! Trông em thế nào hả chị?!- Cái Hiền vuốt tóc, chần chừ mãi không dám đi ra cổng trường.

- Vẫn xấu như mọi ngày. Tại sao hôm nay em lại mặc bộ đồ màu ghi trông
như siêu nhân Gao thế này?- Tôi thở dài phũ phàng nhận xét.

- Thì
hôm nay em định chụp bộ ảnh năm anh em siêu nhân đi học mà! Ôi zời ơi!
Không biết đâu! Em run quá! Hay thôi em không ra nữa nhé!

- Mày điên rồi! Mau ra đi! Đừng để nó phải chờ. Trời đã đang lạnh thì chớ.

Nói rồi, tôi và Mai bé liền xốc ngược tay cái Hiền lên, kéo thẳng ra cổng trường.



- Đâu? Thằng ấy đâu?

- Kia kìa… Ôi thôi chết! Nó thấy em rồi!

Vừa nhìn thấy Hiền, cậu bé cao tầm mét 65 liền vui vẻ nhảy xuống xe,
cầm hộp bánh hiệu Paris Gateaux hồ hởi tiến đến đưa cho Hiền. Thấy cái
Hiền cứ rối rít, miệng thì liến thoắng:” Sao Hoàng lại mang bánh đến
đây! Tớ đi ăn sáng bây giờ mà!” nhưng tay thì đã giật lấy từ lúc nào.

- Ừ! Thì Hoàng tưởng Hiền chưa ăn. À! Mà bộ truyện hôm trước Hiền bảo còn thiếu ba quyển Hoàng mua được rồi này.

Nói rồi, cậu ta liền thoăn thoắt mở cốp xe rồi đưa cho Hiền cả bộ gồm
hai mươi cuốn lại còn mới toanh. Quá sức bất ngờ, Hiền không kiềm chế
nổi cảm xúc, vẻ phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt nó khiến cho Hoàng
phải bật cười còn hai cô gái kia thì không khỏi ghen tị.

Vậy đấy…
Tại sao cặp tình nhân trẻ này lại làm ba cái trò yêu đương “nhăng nhít”
để xát muối vào trái tim đang chằng chịt những tổn thương của tôi như
thế này? Cô gái bị bỏ rơi là tôi đang đứng ngay đây mà chúng nó cũng nỡ
làm như thế… Thiệt tình! Chị với chả em!

Tôi vừa nghĩ, vừa lắc đầu
nguầy nguậy. Nhưng mà thật ra thì tôi cũng chẳng có ý xấu gì đâu… Chỉ là một chút ghen tị, còn phần lớn thì vẫn thầm mừng cho tụi nó.

Một
câu hỏi thắc mắc chợt hiện lên trong đầu :”Chuyện tình cảm của tụi nó có thể trở nên tốt đẹp như vậy… Còn mình, tại sao lại không?”. Sau cuộc
nói chuyện với Linh ngày hôm qua thì tôi lại càng thêm bối rối. Có lẽ
việc mà tôi tuyên bố rằng bắt đầu cưa anh ta chỉ là nói miệng, còn thực
hành thì vẫn chẳng ra đâu vào đâu hết. Những ngày qua tôi đã quá ngớ
ngẩn, nhắn tin hời hợt như một con ngốc, tình cảm thật sự của mình thì
vẫn chưa được giãi bày.

Tôi nghĩ, chắc đã đến lúc mình nên làm một điều gì đó bứt phá… Giả dụ như tỏ tình chẳng hạn!

Có thể kết quả sẽ không được như tôi mong muốn, hoặc là ngoài sức tưởng tượng. Nhưng dù sao thì tôi cũng không nên giấu trong lòng mãi như thế
này. Cảm giác ngột ngạt và khó chịu đang ngày ngày thiêu đốt tâm tư của
tôi. Chỉ cần một lần thôi, tôi sẽ cố gắng nói ra cho bằng hết… những tâm tư thật sự trong lòng mình…

Anh hãy chờ nhé!

…….

Chiều
hôm ấy trở về nhà, sau khi wechat tâm sự về chuyện tình cảm một lần cuối cùng với cô bé có nickname Mẹ Mìn quen trên facebook, tôi quyết định
lôi máy điện thoại ra, thu âm nói hết tình cảm thật sự của mình, rồi
mu