
Thế đấy! Tin người đúng là thiệt mình! Suýt chút nữa thì chúng tôi đã
bỏ lỡ đi mất một trong những kỉ niệm đặc biệt đáng nhớ trong suốt thời
gian sống chung với nhau của mình rồi.
Bữa ăn tối của chúng tôi kết thúc vào lúc 7 giờ và 45 phút là khoảng
thời gian còn lại để đi hát karaoke xả stress. Đi loanh quanh khắp khu
thị trấn gần trường một lúc chúng tôi mới tìm thấy một quán karaoke nhìn có vẻ khá khẩm, vậy là mọi người quyết định chọn điểm dừng tại đây.
Phòng karaoke được xây dựng ở dưới tầng hầm, dường như đã lâu ngày không có khách tới hát nên phòng bốc mùi vô cùng ẩm thấp… Vừa bước vào, tôi
đã thấy cái Nhi nhăn mặt rồi lầm bầm:“Phòng thế này thì hát hò gì?”.
Thế nhưng cuối cùng, bỏ qua tất cả, chúng tôi vẫn hát rất vui và phiêu
hết mình. Đặc biệt là Mai bé, ngày hôm nay em ấy song ca với tôi một bài và tự solo một ca khúc với độ khó cao - bài Hoang mang của Hồ Quỳnh
Hương, nhưng vẫn dành trọn số điểm 100 với giọng hát đầy nội lực đến
kinh ngạc. Thậm chí, một vài nhân viên của quán đã phải chạy hẳn xuống
tầng hầm, cố gắng ngó nghiêng qua lớp cửa kính để xem vị khách nào đang
hát mà hay đến vậy. Bản thân tôi cũng không ngờ cô bé nhỏ nhắn, đáng
yêu, lúc nào cũng đi lũn cũn như lật đật lại có giọng hát khỏe và dày
như thế. Lúc nghe em hát, tất cả mọi người đều cảm thấy hào hứng vô
cùng, nhưng cuộc vui nào cũng có lúc kết thúc, khoảng gần tám giờ, tất
cả chúng tôi đành phải đứng dậy và trở về trường để kịp tập trung trong
tâm trạng vô cùng tiếc nuối.
Tất nhiên, bữa tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc ở đây, mà nói đúng ra thì bây giờ tất cả mới thực sự bắt đầu.
Gần 9 giờ tối, chúng tôi trở về phòng trong trạng thái mệt lử, ai nấy
đều rã rời vì đã chơi hết mình cả tối ngày hôm nay, nhưng bánh và hoa
quả thì vẫn còn nên mấy đứa lại quyết định lôi ra xử nốt. Trong lúc chờ
Huyền cắt bánh và cắm nến, cái Ánh đã lẳng lặng trèo lên giường tầng hai để trực chụp ảnh nhóm cho mọi người, rồi trong lúc cầu nguyện và thổi
nến, tôi cũng không hiểu nội lực của cái Huyền kinh khủng đến đâu mà
thổi văng được cả cái bánh xuống sàn nhà. Bất ngờ hơn, cái Ánh đã nhanh
tay chụp lại khoảnh khắc đáng nhớ đó- cái khoảnh khắc mà cả sáu đứa, đứa nào đứa nấy đều há hốc mồm, mắt trợn trừng như con lợn rừng nhìn cái
bánh chao mình rơi bụp xuống sàn nhà trong sự tiếc nuối, còn riêng Hiền, dường như nó không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra xung quanh hoặc do con bé quá chuyên tâm vào chuyện chụp ảnh nên mặt vẫn tỉnh bơ, giơ
tay chữ V hướng về phía cái Ánh cười toe toét. Sau này, dù có xem đi xem lại đến bao nhiêu lần thì chúng tôi vẫn không thể nhịn nổi cười vì
những biểu cảm bá đạo của các thành viên trong bức ảnh này.
…………
Bánh rơi thì cũng đã rơi rồi, nát thì cũng nát cả rồi, ăn thì cũng
chẳng ăn được nữa, nhìn chiếc bánh úp thẳng xuống sàn nhà còn chưa lau
dọn mà lòng chúng tôi tiếc hùi hụi. Rồi bất ngờ, khi mấy đứa đang cắm
cúi chúi mặt vào nhìn cái bánh thì Ánh đã nhanh tay úp thẳng chiếc bánh
vào mặt cái Quyên. Quyên đờ người trong giây lát khiến chúng tôi cũng
lặng đi theo, sau đó, trận chiến ném bánh lập tức nổ ra trong sự kinh
hoàng của những người dân vô tội, chúng tôi chạy tứ tung, bốc bánh ném
thẳng vào mặt nhau không suy nghĩ. Trong giây lát căn phòng xinh đẹp đã
trở thành bãi chiến trường.
Trước khi nhận
thức được trận chiến sắp bùng nổ khoảng ba giây, tôi đã nhanh chân chạy
vụt ra ngoài hành lang, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi nạn khi vô tình đụng phải cái Linh lúc đó đang chạy ngược lại về phía tôi. Vừa
nhìn thấy tôi, Linh đã đột ngột ném luôn cả một vốc kem vào mắt trái
khiến tôi ngớ người, đần mặt ra một giây rồi lại điên tiết lên đuổi theo nó. Tôi đuổi nó dai như đỉa, đuổi khắp từ tầng một cho đến tầng hai,
rồi lại từ tầng hai chạy xộc lên tầng ba, bất kể Linh có trốn vào phòng
nào đi chăng nữa. Xấu hổ nhất là lúc nó mặt dày chạy cả vào phòng của
các bạn lớp bên cạnh khiến tôi cũng phải chạy theo để kéo nó ra ngoài và tranh thủ bôi kem nhoe nhoét lên đầu của nó. Linh ôm lấy đầu, ngã dúi
dụi, vừa khóc vừa kêu rên.
- Thôi thôi chị Mai! Chúng
mình không đánh nhau nữa! Bây giờ phải đi tìm cái Ánh để trả thù. Chính
nó mới là kẻ đầu têu ra trò này!
- Ừ! Em nói phải! Được rồi! Đi tìm con Ánh với con Quyên. Phải cho bọn này một bài học!
Vậy là sau khi thống nhất ý kiến với nhau, trên đường đi chúng tôi lại
tranh thủ rủ rê được thêm một vài đồng minh nữa. Nhóm những người bị hại hiện tại có tôi, Mai bé, Hiền, Huyền, Linh và Nhi, tất cả đều đang
phừng phừng khí thế quyết tâm trả thù hai kẻ đã châm ngòi nổ ra cuộc
chiến không đáng có này. Sau đó, sáu đứa chúng tôi quyết định chia nhau
ra tứ phía để truy bắt hai đứa nó đem về xử tội. Phải mất mãi một lúc
lâu sau, chúng tôi mới lùa được hai tên giặc cỏ đó trở lại về phòng, thế mà nhanh như cắt, chúng nó đã chạy biến luôn vào phòng vệ sinh để ẩn
náu.
Thấy cái Quyên đã cài then chốt bên trong cẩn
thận, tôi liền nghĩ ra kế gậy ông đập lưng ông. Ngay lập tức, tôi kêu