Điện Thoại Mai Mối

Điện Thoại Mai Mối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321823

Bình chọn: 10.00/10/182 lượt.

có một hồi kết tuyệt vời”.

Bảo quỳ xuống, đưa hộp nhẫn cưới lên trước mắt Nhi Hoa.

“Anh… anh là đang cầu hôn người ta à”.

Nhi Hoa đỏ mặt.

“Ừm, em đồng ý nhé”.

Bảo mỉm cười, Nhi Hoa nhẹ nhàng gật đầu.

“Nếu em còn nhớ, thời gian bây giờ là 3 giờ 15 phút sáng, đúng lúc em nhá máy lần đầu tiên cho anh”.

Bảo từ từ đeo chiếc nhẫn vào tay Nhi Hoa, vừa đeo vừa nói.

“Huuuuuuuuu.. raaaaa”.

Hàng loạt tiếng hét thét lên, đèn điện cũng bật sáng, nhạc cũng được mở lên. Pháo hoa được bắn lên trời.

“Anh… sao lại để những người khác biết”

Nhi Hoa đỏ mặt đánh nhẹ vào người Bảo.

“Em phải cám ơn họ vì đã giúp anh chứ”.

Bảo mỉm cười, hôn nhẹ lên má Nhi Hoa.

“Đáng ghét…"

Bảo mỉm cười vui vẻ khi nhớ tới buổi cần hồn tuần trước, hoàn hảo hơn
hắn tưởng. Xem ra bao công sức bỏ ra của hắn cũng đáng lắm.

“Ting… ting… ting”

Tin nhắn của Nhi Hoa.

“Anh chuẩn bị xong chưa? Em chuẩn bị xong rồi, qua đón em nhanh một chút”.

“Ừm ok, anh sang đón em liền”.

Bảo vừa mới sang nhà ba mẹ vợ xin phép cho Nhi Hoa được đi ra mắt ba mẹ hắn ở quê. Từ ngày nhận được nhẫn và biết được ý nghĩa của nhẫn, Nhi Hoa
lại thích nhắn tin hơn là gọi điện, điều đó làm Bảo rất vui, không phải
là hắn muốn tiết kiệm kinh phí, mà là nhắn tin có chút gì đó hay ho hơn
so với nói chuyện. Nhắn mãi vẫn không hết chuyện, còn gọi điện nói một
chút thì lại thấy nhàm chán sao sao đó.

Lái xe về quê cũng hết
nửa ngày, đi trên đường thưởng thức cảnh cũng hay hay. Đã lâu rồi Bảo
không về quê, cũng chỉ là vì hắn sợ, về thì tất nhiên không thể đi một
mình mà phải về cùng người yêu. Mà hắn thì đào đâu ra một cô người yêu
để về cùng, chính vì vậy hắn mới khổ.

Còn nhớ lần trước về một
mình, bị ba mẹ ông bà rồi cả ông anh lẫn chị lâu giảng cho cả một bản
tình ca độc thân nhớ đời. Haizzz, chỉ cần nghĩ đến đó cũng khiến Bảo sởn gai ốc rồi.

Mà xem đã, hắn vừa nhắc đến ông anh và bà chị dâu, chết thật, hắn đúng là quá sơ suất.

“Sao thế?”

Nhi Hoa lay lay hắn hỏi.

“Chết thật, anh quên mất một chuyện quan trọng chưa kể với em”.

Bảo gõ đầu.

“Chuyện gì vậy anh?”

“Để anh kể cho em nghe”.

“Ừm, anh kể đi”.

“Cụ thể là thế này, nhà anh từ đời xưa vốn có một cái tục lệ là con cái
trong nhà khi đưa vợ sắp cưới về nhà thì phải tiến hành một nghi lễ rất
truyền thống, đó chính là bắt cô con dâu mới học lễ nghĩa của gia đình”.

Bảo nhức đầu, tại sao hắn lại quên một chuyện hệ trọng đến như thế cơ chứ. Chết thật.

“Lễ nghĩa gia đình là sao hả anh?”

“Là ngày đầu tiên, cô con dâu mới được bước sang một chậu than, sau đó sẽ
được đọc cái quy định, tiếp đó là được cho xem gia phả, rồi nấu một nâm
cơm cúng cho ông bà”.

“Thế tại sao anh lại sợ đến thế?”.

“Đấy là em chưa biết, quy định nhà anh rất nhiều, gia phả nhà anh cũng rất dài, hơn một nấu cơm thì em đâu có biết nấu”.

Bảo nhăn nhó mặt mày.

“Em cố gắng là được mà anh”.

Nhi Hoa vỗ vai Bảo an ủi.

“Em không biết đâu, anh họ anh năm nào cũng dẫn tới 3 4 cô về nhà, mà trong 6 năm anh họ anh mới lấy được vợ, cũng không phải là do anh họ anh xấu
mà là do mấy cô gái ấy không chịu được kỉ luật của gia đình anh. Nên anh sợ…”.

Bảo kể, biết thế hắn đã kể trước cho Nhi Hoa để nàng còn biết mà tìm học trước, chứ giờ nước đã đến chân thì chết thật rồi.

“Anh đừng bận tâm, chuyện gì em cũng không sợ cả. Cứ tin ở em”.

Nhi Hoa làm bộ mặt quyết tâm.

“Nhưng mà…”..

“Không nhưng nhị gì cả, em nói được là em làm được”.

Nhi Hoa cắt lời Bảo mà nói, trông nàng khí thế vô cùng, còn Bảo thì lại lo đến nổi cả da gà.

Một quãng đường khá dài khiến cho Bảo và cả Nhi Hoa đều khá mệt.

Trời cũng gần xế chiều, không khí trong xe đã bớt nóng hơn.

“Mệt quá”.

Nhi Hoa than.

“Sắp tới rồi, không sao đâu”.

Bảo an ủi, hắn cũng mệt nói gì thân thể bé nhỏ của Nhi Hoa chứ. Haizzz, xem ra hôm nay, ngày mai, ngày kia, đều sẽ là những chuỗi ngày mệt mỏi.

“Anh, dừng xe, dừng xe nhanh”.

Nhi Hoa đột nhiên lay tay Bảo khiến hắn suýt chệch tay lái. Giọng nói vô cùng nghiêm túc.

“Có chuyện gì vậy em?”.

Bảo nhanh chónh đỗ xe ở cạnh đường.

Chưa kịp nghe câu trả lời thì đã thấy bóng Nhi Hoa nhảy ra khỏi xe một cách nhanh chóng.

“Nhi Hoa, em đi đâu thế? Chờ anh với”.

Bảo chạy phía sau.

“Tất cả dừng lại, cảnh sát đây”.

Nhi Hoa hét lớn.

Bảo nhìn phía trước, thì ra là một toán thanh niên đánh nhau ở gần cầu. Tình hình học sinh thời này thật loạn.

“Nhi Hoa, em làm gì vậy?”

Bảo chạy ở sau hét, hắn đang rất lo cho Nhi Hoa của hắn, bởi vì nàng chả có vũ khí trong tay, mà người thì nhiều, làm sao hắn có thể yên tâm.

Chưa kịp nhìn tình hình, thì đã thấy Nhi Hoa lao


Pair of Vintage Old School Fru