
vào đánh người, à không, là mấy tên thanh niên lao vào Nhi Hoa trước.
“Này, dừng lại”.
Bảo hét lớn, tay cầm điện thoại ra gọi 113. Sau đó nhảy vào đánh nhau.
“Anh ra đi, để em giải quyết tụi nhóc này”.
“Không được”.
Bí bò bí bô…. Là tiếng cảnh sát tới.
“Chạy thôi tụi mày, cảnh sát đến rồi”.
Tất cả lũ thanh niên chạy đi.
Sau đó Nhi Hoa nhảy xuống cầu.
“Nhi Hoa”.
Bảo hốt hoảng hét, tự nhiên nàng lại nhảy xuống cầu khiến hắn vô cùng lo
lắng. Hắn chạy nhanh đến thành cầu để xem xét. Hóa ra là Nhi Hoa nhảy
xuống để cứu một thanh niên đầy thương tích bị đẩy xuống sông.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Bảo đi trước còn Nhi Hoa đi sau. Phải, là hắn
đang giận, giận vì nàng cứ luôn làm theo ý mình, không kể nguy hiểm gì
cả. làm hại hắn lo đến sợ muốn chết. Hơn nữa hắn cũng giận chính bản
thân mình, bởi vì hắn chả giúp gì được cho Nhi Hoa cả, chỉ biết hành
động sau.
Người ta nói là con trai ai cũng có lòng tự trọng, Bảo
cũng có lòng tự trọng của chính hắn, ấy thế mà hôm nay bất lực nhìn
người yêu lao vào đánh nhau, rồi lao xuống sông cứu người, hắn lại cứ
như rô bốt, không làm được gì cả.
“Con trai”.
Tiếng nói thân thuộc vang lên sau tai khiến Bảo phải quay lại nhìn.
“Mẹ”.
Bảo hét lớn, hắn tuy đã “cao tuổi” nhưng vì xa nhà nên mỗi lần về gặp được
ba mẹ anh chị thì tính tình hắn lại trở nên trẻ con vô cùng.
“Con bé sao rồi?”
Bà Trang- mẹ Bảo hỏi.
“Con bé nào hả mẹ?”
Bảo hỏi.
“Thì con bé đi cùng con ý, nó sao rồi?”
“Cô ấy kia”.
Bảo chỉ tay sang Nhi Hoa ở sau lưng mẹ hắn.
“Con chào cô”.
Nhi Hoa lễ phép chào, còn Bảo thì nhìn mà tức đến ói máu, mới đây còn xông
xáo đánh nhau hùng hùng hổ hổ, thế mà giờ lại nói năng hiền lành đến
thế. Ghét.
“Con có sao không?”.
Ba hắn, ông Hùng hỏi.
“Dạ, con không sao, nhưng mà anh Bảo thì có đó chú”.
Nhi Hoa tủm tỉm cười.
“Bảo, con sao thế? Có bị nặng không? Cần đi bệnh viện không?”
Bà Trang cuống quýt hỏi.
“Con không sao”.
“Anh ấy nói dối đó cô, anh ấy là đang nóng trong người”.
Nhi Hoa nói xong thì phì cười.
Tình hình đến 10 giờ đêm, hắn mới có mặt tại nhà mình.
“Hai đứa đi tắm đi rồi xuống ăn cơm”.
Anh Vương, anh họ hắn nói.
“Dạ”.
“Anh, nhà tắm ở đâu?”.
Nhi Hoa chạy ôm tay hắn hỏi.
“Kia”
Bảo chỉ hướng trước mặt.
“Này, giận em à?”.
“Không thì sao mà có thì sao?”.
“Thôi mà, người ta đã xuống nước rồi còn lên mặt, em biết lỗi rồi mà”.
“Nói thế mà nghe được à?”.
“Thôi, em biết sai rồi, lần sau không tái phạm nữa, đừng giận nữa mà, anh giận em rồi thì ai làm đồng minh với em đây? Hay là anh tính cho em tử trận ở cái nhà này?”.
Bảo im lặng, hắn đúng là thiếu sót, người đưa Nhi Hoa về đây là hắn, thế mà giờ hắn hành động như thế này thì không được
rồi. Haizzz.
“Em đi tắm đi”.
Bảo dịu giọng.
“Ừm, đừng giận em nữa đấy”.
“Ok, biết rồi”.
Bảo chạy lên phòng của hắn lấy áo quần rồi đi tắm. Hôm nay quả là một ngày đau đầu.
Ăn xong, nói chuyện một chút thì tất cả họ hàng đều đi về nhà, đi cả ngày đường cũng khiến cho Bảo và Nhi Hoa đều mệt mỏi.
Nhi Hoa thì ngủ chung với mẹ, ba qua ngủ chung với hắn.
Haizzz mẹ chồng và nàng dâu nằm với nhau một phòng, thật khiến cho Bảo lo
lắng. Nhưng mà dù so thì hắn cũng tin vào bản lĩnh phi thường của Nhi
Hoa.
***
Sáng sớm, bởi vì hôm qua mệt nên mãi đến khi Nhi
Hoa lên phòng gọi Bảo mới chịu dậy, ăn sáng với không khí khá là vui vẻ, Bảo cũng không hiểu vì sao bà mẹ chồng và cô con dâu tương lai cứ nhìn
nhau mà cười tủm tỉm. Nhưng mà dù sao thì thế cũng tốt, không sao cả.
Theo quy định, Bảo phải lánh đi chỗ khác, để cho Nhi Hoa cùng gia đình bàn
luận, nói là bàn luận chứ thực ra thì là để cho Nhi Hoa học các quy định của gia đình.
Đi từ sáng đến tận trưa mới được về nhà, haizz, cả buổi làm Bảo rất chi là lo lắng, thế mà về nhà thì thấy Nhi Hoa cười
vui vẻ, ông, bà, ba, mẹ, anh, chị và họ hàng đầu thấy vẻ mặt rất vui
mừng. Thấy vậy, Bảo cũng bớt lo lắng.
“Có sao không?”.
Bảo hỏi nhỏ Nhi Hoa.
“Không sao, tất cả đều bình thường, gia đình anh rất thú vị”.
“Không sao thật à?”.
Bảo ngờ vực hỏi lại thêm một lần nữa.
“Đã nói là không sao cơ mà”.
“Ừm, nhưng mà chiều nay em phải nấu một mâm cơm đấy, có làm được không?”.
Bảo lo lắng hỏi.
“Không sao, nhất định em sẽ làm tốt mà”.
Chiều….
Bảo lại phải lánh đi chỗ khác, hắn là đang rất lo lắng, bởi vì sao? Bởi vì
hắn biết Nhi Hoa của hắn không giỏi nấu ăn. Mà khi phải làm một mình,
chắc chắn là Nhi Hoa sẽ không vượt qua.
Vò đầu bứt tai, cả chiều
Bảo cứ phải nhìn đồng hồ mãi, thời gian trôi thật chậm, chậm đến m