
h mắt ngưỡng mộ (vì cách ăn mặc teen nhìu thứ mà tạo hóa ban cho nó từ khi mới sinh 2 chàng hotboys) và ganh tỵ của đám girls, những ánh mắt này đã dạy nó cách phải bik bình tĩnh. Nhờ zậy, nó ko hề cảm thấy khó chịu khi cả 2 thằng con trai đang trừng mắt nhau zì nó. Còn "cục nợ"? Jane đang nghiến răng nhìn nó zì cô cảm thấy trái tim Phong ko có chỗ cho mình là vì nó, Minh và Nguyệt thì chỉ còn nước im lặng chứ chả thề nói ji` đc trước những ánh mắt như zậy
TRONG HÀNH LANG CẦU THANG:
_Mày nghĩ mày đang làm ji` zậy? [Nguyệt chất vấn nó'>
_Làm ji` là làm ji`? [nó trả lời bằng thái độ hờ hững, bất cần'>
_Mày đùa giỡn zới tình cảm của cùng lúc 2 thằng con trai mà coi đc sao
Nó quay lại nhìn thẳng vào Nguyệt và nói:
_Tao ko đùa giỡn với ai cả, mày nên cẩn thận lời nói của mình đi
Chơi với nó đã 4 năm, chưa bao giờ Nguyệt thấy nó nói zới mình như zậy, cô bik nó đang ko đc zui nhưng vẫn phải hỏi:
_Zậy thì sao mày lại................
_Chỉ là tao đang ko còn lối thoát, bế tắc với mọi việc, đg cùng rồi, còn bước đi đc nữa sao
_Sao mày ko nghĩ là mày sẽ thắng Đức?
_Linh tính ko bao giờ phản bội tao, nó mách bảo tao ko thắng đc
Ánh mắt nó lúc này bùn hơn bao giờ hết, Nguyệt chỉ ước cho con bạn mình tìm đc hạnh phúc nhưng sao điều ước đó lại xa vời đối với nó như thế, 1 bờ vai để nó gục đầu vào khóc cũng ko thể, đc này mất kia, tạo hóa cho nó vẻ đẹp của người con gái nhưng cướp mất đi tình yêu của nó. Giọt nước mắt nó đã cạn khô, ko thể khóc đc nữa, Nguyệt chỉ còn bik ôm mặt khóc cho con bạn, thầm mong mọi việc đừng như linh tính của nó mách bảo. Thấy
Minh tới, nó bỏ đi, thấy Nguyệt khóc và đọc đc nét bùn trong ánh mắt nó, Minh ko nói ji` thêm mà kéo đầu Nguyệt vào lòng mình, nó nhìn cảnh đó mà cười bùn 1 cái rồi bước đi.
Đã bao lần nó ước mình đc như zậy nhưng tạo hóa lại rất công bằng, cho nó cái này thì lấy đi của nó cái khác, định mệnh trớ trêu
Đã trải wa 4 ngày kể từ ngày nó cá cược zới Đức, chỉ ngày mai nữa thôi, cuộc đời nó sẽ đc quyết định, người yêu nó và người nó yêu, sẽ có 1 người thua cuộc
_Yến, mày đang nghĩ ji` zậy?
_Nghĩ vẩn vơ thôi, mà sao mày lại ở đây?
_Tìm mày và mún mày hy vọng
_Hy vọng ji`?
_Hy vọng hoàng tử sẽ tới và cướp mày đi
_Có chuyện đó, tao mới thấy lạ lun
_Mày ko tin phép màu sẽ xuất hiện sau
_Càng nói càng lạc đề, có phép màu thì tao đã ko như zầy rồi
_...........................
_Mày bik sao tao ko hy vọng ko?
_Sao?
_Hy vọng càng nhìu, thất vọng càng đau, tao đã từng như zậy, tao ko mún lại đi vào vết xe đổ hồi đó
_Phong đã chấp nhận mày, Phong sẽ giúp mày mà
_Bộ mày nghĩ cuộc đời dễ dàng zậy sao? Có lẽ cuộc đời mày như zậy nhưng cuộc đời tao ko như thế, mà thôi, xin lỗi vì đã nặng lời zới mày
Nó ngồi xuống bên cây đàn trong phòng nhạc và đàn 1 khúc nhạc rất hay nhưng.........dù là người ko bik nhạc cũng có thể thấy đó là 1 khúc nhạc bùn da diết, mỗi một nốt nhạc ngày càng nặng nề, bùn bã hơn, Nguyệt nói khi nó bỏ tay khỏi phím đàn
_Tao nhớ đây là khúc nhạc trong 1 bản nhạc mà đoạn cuối là đoạn nhạc rất vui và rất hay, sao mày ko đàn lun đoạn đó
_Kết thúc 1 bản nhạc, kết thúc 1 câu chuyện đều phải là hạnh phúc sao, cái kết cục đau khổ sao ko phải là kết thúc những thứ hão huyền đó
Nguyệt im lặng nhìn nó, Nguyệt bik nó đang chán chường và dù có dùng cách ji` cũng ko thể kéo nó lên từ cái hố sâu tuyệt vọng đó ngoài Phong nhưng Nguyệt cũng như nó đều có linh cảm ko lành
HÔM SAU:
_Ngày anh chờ đến rồi, anh ko nghĩ em sẽ thắng
Đức lên tiếng zới cái giọng đắc thắng đó là lẽ đương nhiên, đồng hồ bây giờ là 2h chiều mà
Phong thì ko thấy từ sáng đến giờ, Nguyệt bắt đầu lo sợ, còn Minh thì liên tục gọi điện cho
Phong nhưng đt thoại của anh lại khóa, có để bao nhiu lời nhắn cũng ko thấy hồi âm. Bộ mặt nó vẫn bất cần như zậy, NÓ ĐÃ CHẤP NHẬN ĐỂ SỐ PHẬN SẮP ĐẶT
_Làm sao đây?
_Anh sẽ đi tìm Phong xem tên Đức đó có giở trò ji` ko, em ở lại nha
_Bằng mọi giá phải tìm đc đó, nếu ko...........................
Nguyệt nhìn nó ái ngại, Minh chạy ra khỏi trường, tất cả đều đang đặt dấu chấm hỏi, rốt cuộc Phong đang ở đâu
Phong đang ở đâu????????????????????????
Ở nhà Jane, cô gái này đã bik chuyện cá cược và dĩ nhiên quyết tâm phá cho bằng đc
_Sao em nói mẹ em đang bệnh nặng ở nhà?
_.......................
_Anh chạy từ sáng giờ chỉ vì em nói ba em mún ăn món Trung Quốc
_........................
_Và kết cuộc, ba mẹ em vẫn đang khỏe và đang làm việc chung với cha anh tại công ty
_........................
_Rốt cuộc em mún làm ji`?
_........................
_Em ko nói thì anh đi đây, anh trễ tiết buổi sáng rồi
_.............Anh lo sợ cô gái kia