
br/>
-Không có. Em tuyệt đối chỉ làm nhân viên phục vụ! Không hề làm các công việc nào khiến lương tâm hổ thẹn!
Do cấp bách, tiền lãnh theo tháng sẽ không kịp tiền chữa trị hằng ngày ở
bệnh viện của ba, nên Hạ Lâm mới làm việc ở quán bar vào ban đêm, còn
ban ngày thì phục vụ ở nhà hàng. Ở nhà hàng công việc lãnh lương theo
ngày, còn ở bar theo tháng nhưng tiến được bo thêm thì cũng rất khá. Hạ
Lâm cũng có ngoại hình chỉ là chiều cao có chút khiêm tốn, làm việc chỉ
là nhân viên phục vụ đơn thuần.
-Được!Vậy em đến đây làm gì?-Dương Thắng hơi nhếch môi.-Chẳng phải chúng ta chia tay rồi sao?
-Có thể…-Để nói được câu này, Hạ Lâm gần như lấy hết can đảm.-…quay lại chứ?
-Quay lại?-Dương Thắng nhìn Hạ Lâm, cười khinh khi.-Có phải do không còn ai
để bán hôn nhân thích hợp nên em mới quay lại tìm tôi?
Bây giờ chỉ biết im lặng, ai bảo lú trước Hạ Lâm sai.
-Khuya rồi, em về đi!-Dương Thắng dứt khoát nói, gương mặt quay vào trong, cố không để Hạ Lâm trông thấy.
-Nhưng… em thật sự cần có anh trong cuộc sống này!-Hạ Lâm vô thức bậc lên câu này.
-Nhưng…-Dương Thắng cũng có chút bất ngờ bởi câu nói này của Hạ Lâm.-Rất tiếc, tôi
không cần em! Không cần một người không tin tưởng tôi!
Dương Thắng mở cửa, xoay người bước vào bên trong.
Bên trong nhà, Dương Thắng đóng cửa, lưng dựa vào tường, khẽ thở dài. Bên ngoài, Hạ Lâm dựa vào cánh cửa cứng nhắc lạnh giá.
Có lẽ Hạ Lâm đã sai. Sai khi không nói cho Dương Thắng biết chuyện gia
đình, sai khi chính miệng nói chia tay khi lòng không muốn, sai khi cách đây hơn nữa tiếng còn nghĩ rằng chưa muộn để họ quay lại, sai khi nông
nổi, bần bột chạy đến đây chỉ muốn nói là có thể quay lại hay không, để
cho người ta sĩ nhục, cũng chỉ biết im lặng. Từ đầu đến cuối, Hạ Lâm chỗ nào cũng không đúng.
***
Tối hôm sau, thấy Diệu Phương đang chăm chú vào bản bản cũ và kịch bản sơ
lược mới. Thật ra anh chỉ nhờ cô làm kịch bản sơ lược về cuộc đời của
nhân vật chính, còn những chi tiết cụ thể thì đạo diễn chuyên nghiệp sẽ
làm. Anh muốn cô tự nhớ lại ngày trước nên mới dùng cách này. Cô ngừng
lại, chăm chú suy nghĩ…
-Có chút víu víu gì chăng?-Thấy cô dừng lại, anh hỏi.
-Anh về rồi à!-Cô nói.-Thật ra có chút ở cái kết!
-Kết luôn rồi! Tốc độ của em nhanh thật đấy!-Anh cười cười, bàn tay vuốt tóc cô.
-Em có cảm giác công việc này rất quen thuộc với mình! Nhưng cũng chẳng nhớ ra.-Cô thở dài.
-Không sao! Từ từ rồi em sẽ nhớ ra!-Anh nói.
-Anh đọc thử kịch bản em hai ngày nay xem sao?-Cô đưa anh sấp giấy.
Kịch bản “Kiếp này em từng yêu anh” là một câu chuyện xoay quanh tình yêu
đơn phương của cô gái tên Lâm Ngọc Hân đối với chàng trai tên Dương
Khiết Đạt. Dẫu biết anh đã có bạn gái, dẫu biết anh không yêu cô, dẫu
biết sẽ không có kết quả, cô vẫn yêu anh. Cô yêu anh từ lúc đi học,
nhưng anh đã có bạn gái, và anh rất yêu người đó. Đại học, vô tình cô
lại học chung trường với anh. Khó khăn lắm cô mới nén lòng, mới không
bộc lộ, tìm mọi cách né tránh không đụng mặt anh. Cô yêu anh mỗi ngày
mỗi để dành một chút, mỗi ngày lại yêu hơn một chút, ngày mai yêu nhiều
hơn ngày hôm qua. Khi biết cô có tình cảm với anh, anh đã một mực thẳng
thắng vì không muốn bạn gái hiểu lầm. Sau khi tốt nghiệp, cô đi du học,
sau năm năm thì gặp lại anh. Anh không gây khó dễ cho cô, nhưng cô lại
gây khó dễ cho chính bản thân mình. Vì cô đã yêu anh, yêu đến mức khắc
xâu tận xương cốt, tim gan…
Khát quát của kịch bản là vậy, nhưng chưa có cái kết.
-Anh nghĩ thế nào? Cái kết cho chuyện tình đơn phương này?-Cô nhìn anh hỏi.-Em chỉ nghĩ ra hai phương án.
Cô nói với anh hai phương án của mình…
Chuyện tình đơn phương này liệu sẽ có kết cục thế nào…??
Một là cô gái đến cuối cùng sẽ dứt khoát, dối lòng với bản thân, sẽ cưới một người con trai khác!
Hai là chàng trai trong một lần bị thảm sát, cô gái đã dùng thân che chắn cho anh và kết cục là cái chết!
-Anh nghĩ nếu đã yêu đ