
ô cùng:"Hắn ta nói vậy là có ý gì chứ? Nhưng hắn ta nói cũng có lí, việc gì phải mang vạ vào thân khi đã đánh bại bang của bố mình, thực sự cha mình không phải là hắn hại ư?"
RENG...RENG...
-Alo-hắn
-Khôi tỉnh rồi-nó
-Bác sĩ nói thế nào em?-hắn
'-Vùng đầu chấn thương nhẹ, xương chân gãy nhẹ đã băng bó, vài tuần là khỏi-nó
-Thế là tốt rồi, em vẫn khỏe chứ?-hắn cười
-Vâng, vẫn khỏe, anh đừng lo cứ làm tốt công việc của mình đi-nó cũng mỉm cười
-Ừ, anh biết rồi-hắn
-Bye anh-nó
-Bye em yêu (sến!)-hắn hôn một cái rồi cúp máy
-Tình cảm nhỉ?-Thiên đây là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của hắn
-Lần đầu tiên thấy cậu thế này-Thiên típ
-Chỉ có cô ấy-hắn mỉm cười khi nghĩ đến nó
-Cô ấy là ai?-Thiên làm ra vẻ tò mò
-Anh thừa biết còn cần phải trả lời sao?-hắn biết từ khi hắn về nước thì Thiên luôn cho người âm thầm bảo vệ hắn và mật báo cho anh biết, dĩ nhiên cả chuyện của nó.
-Cậu thật cao tay-Thiên cười
-Anh có thể giải quyết những chuyện còn lại?-hắn
-Mới đó mà đã nhớ cô bé rồi sao?-Thiên chọc
Hắn cảm thấy hơi khó chịu khi Thiên gọi nó là cô bé.
-Ngày mai, tôi về Việt Nam, chuyện còn lại giao anh cả-hắn
-Yên tâm, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Nhưng có lẽ, trong thời gian này cậu nên ở đây, người của chúng ta bên NULIGHT báo rằng họ đang xúc tiến các công trình, sắp đạt đến đỉnh mốc rồi-Thiên
-Tôi biết rồi, tháng sau tôi và Khôi sẽ sang-hắn
Bây giờ chúng ta hãy cùng hắn về Việt Nam nhé!
Trong bệnh viện
Hắn vừa báo với nó là đã về tới nơi và đang trên đường đến đây
-Anh à, đến đây mà xem hai cái con người kia kìa-nó tham thần nhìn vào trong phòng bệnh của Khôi
-Nè lấy trái cây cho anh-Khôi ra lệnh
-Anh tự đi mà lấy-Thư
-Cái chân là vì em đấy, chẳng phải em nói rất yêu anh sao?-Khôi cười gian khi nghĩ tới câu nói của Thư trước khi anh ngất
-Ai bảo chứ, chỉ tại lúc đó tôi nhất thời cảm động thui nhưng giờ hết rồi-Thư vừa nói vừa đi lấy trái cây vì không muốn bị cho là vong ơn
-Rót cho anh cốc nước, anh xin lỗi, anh chỉ là muốn em nhận ra tình cảm của mình mà nói với anh nhưng không ngờ em lại phản ứng như vậy-Khôi nhìn Thư hối lỗi
-Xin lỗi, tại tôi mà cậu thành ra thế này-Thư
-Anh đói quá-Khôi giả vờ xoa xoa cái bụng dẹp lép
-Tôi đi mua-Thư rời đi
-Có cần hành hạ cô ấy vậy không?-Hắn vừa đi vào đã nhìn thấy Khôi sai vặt Thư mà chẳng nghe được cuộc đối thoại của họ
-Thật tội nghiệp cho nhỏ bạn thân của tui-nó nhìn theo bóng Thư khuất dần sau ngã rẽ bệnh viện
-Haha, hai người đừng lo tôi sẽ không hại chết cô ấy đâu mà sợ-Khôi
-Tôi biết là không chết nhưng sẽ rất mệt-nó
-Em xem này, anh còn tốt hơn cậu ta chẳng phải sao?-hắn buông lời khiến Khôi cứng miệng
-Anh thì tốt lành gì chứ?-nó nói làm nụ cười trên môi hắn méo xệch
-Anh bạn à! Chúng ta cũng giống nhau thôi-Khôi ôm bụng cười
-Thôi đi! Cậu làm vậy chỉ tổ cô ấy ghét cậu thêm thôi-nó trách móc
-Cũng đúng-Khôi vờ ngẫm nghĩ vì anh biết chắc hắn và nó chưa nghe được lúc nãy anh và Thư nói gì.
-Tháng sau, chúng ta cũng sang Mĩ-hắn bỗng nghiêm giọng
-Ơ, sang đó làm gì hả anh?-nó
-Có chuyện gì sao?-Khôi đoán ngay là chuyện của bang
Hắn tường tận kể lại cho họ nghe, kể chuyện bang hội cho nó biết, chuyện Khanh và tình hình hiện tại cho nó và Khôi rõ. Nó và Khôi nghe xong thì ngạc nhiên, nhưng mỗi người lại ngạc nhiên vì hai điều khác nhau.
-Khanh...bang chủ NULIGHT...? Anh...bang chủ CUPBLACK?-nó không phải là chưa nghe thấy tên gọi này bao giờ.
-Tình hình có vẻ nghiêm trọng nhỉ? Nhưng tại sao họ lại cho rằng chúng ta giết cha họ chứ?-Khôi
-Tôi cũng không rõ, em sẽ đi với anh chứ?-hắn hỏi
-Vâng, tất nhiên-nó
-Cả Thư?-Khôi hỏi
-Nếu cậu muốn-hắn quá hiểu tính Khôi
-Tất nhiên-Khôi cười
Quay lại với Khanh nhé!
-Cậu ta đã phát hiện rồi ư? Thật không thể xem thường-Khanh
-Đúng vậy-Danh
-Vì sao lại được trở về an toàn?-Khanh không thể nào không biết luật lệ trong bang của hắn
-Cậu ta nói không phải cậu ta giết cha tôi, tôi sẽ tìm hiểu chuyện này-Danh
-Cậu tin cậu ta sao?-Khanh
-Tôi không biết-Danh có vẻ suy nghĩ
-Hãy dẹp ngay cái ý nghĩ trong đầu cậu đi, chỉ bằng một lời nói của cậu ta, cậu cũng có thể tin sao? Vậy còn người cha quá cố của cậu thì tính sao đây?-Khanh giận dữ hét lên
-Tôi không nói là tin nhưng sẽ điều tra chuyện này-Danh
-Vì sao lại không tin tôi chính cậu ta là kẻ giết cha của chúng ta -Khanh
-Cậu chỉ vì Nguyên Vy thôi-Danh
-Không phải, tôi chỉ là vì cha-Khanh
-Tôi còn không hiểu cậu sao? Đối với cậu Vy còn hơn cả cha mình-Danh