
nghe nội nói cô đanh lại. – Nội
không được nói thế, nội còn nói vậy con ứ làm bánh nội ăn nữa đâu!
- Cái con bé này! _ nội ôm cô vào lòng.
- AAA _ cậu la lên.
- Gì vậy Bảo? _ cô hỏi.
- Đi thôi, gần tới giờ học rồi, thưa nội bọn con đi! _ cậu nói rồi kéo tay cô chạy.
- Từ từ nào, đợi tôi tí nào… “kịch”… ui ya… _ cậu đang kéo cô chạy
thì bất ngờ “thắng gấp” và quay lại, làm đầu cô “đâm” vào ngực cậu. –
Cậu sao vậy?
- Đã nói là đổi cách xưng hô rồi mà! _ cậu nghiêm giọng.
Cô ngẩng lên, mắt chớp chớp nhìn cậu *Bây giờ mà căng lên chắc cậu này xịt khói mất… hòa bình vậy…* _ cô nghĩ bụng.
- Ờ hờ… tôi… ah quên… t… tơ…tơ… _ cô cà lâm.
Cậu khoanh tay trước ngực đợi cô.
- Nói thế mà cũng khó khăn vậy hả?
- Hì… thôi mình đi ha, kẻo trẽ giờ đóng cổng mất! _ cô đánh trống lảng kéo tay cậu đi.
- Cậu ăn gian. _ cậu không chịu nhưng vẫn bị cô lôi đi xềnh xệch.
…
Quốc ngồi trong xe đi dần theo hai người, nhìn qua cửa kính tim anh
như vỡ vụn nhưng đôi môi vẫn khẽ nở nụ cười. *Chỉ cần em hạnh phúc và
luôn cười thế này là đủ rồi!*. Quốc vòng đầu xe và đi theo hướng ngược
lại.
- Ơ…
“Kít”
Quốc thắng xe gấp khi thấy một thanh niên chạc tuổi trông rất quen.
*Không thể nào, cậu ta làm gì ở đây chứ? Chắc mình nhìn lộn.*
Nhìn hắn đi có vẻ rất ung dung tự tại, nhưng sao trực giác của Quốc đang nói rằng hắn có gì đó không tốt lành.
Quốc quyết định mở cửa và xuống xe, nhưng… vừa đóng cửa lại xoay qua
đã không thấy hắn đâu. Người Quốc bỗng lạnh đi, anh chạy quanh đó cố tìm hắn nhưng không thấy. *Nếu là cậu ta thì không ổn rồi, bé Na… không,
anh sẽ không cho ai có quyền làm tổn hại đến em.*
Nhưng dù có tìm đến đâu nếu một người đã cố tránh mình thì có tìm cũng vô ích, Quốc vẫn không thể tìm ra người đó.
*Cậu có tiến bộ đấy … tk3!* _ một người đội chiếc mũ phớt đen dựa vào gốc cây gần đó, hắn nhìn Quốc và khẽ nhếch mép thành điệu cười nửa
miệng đầy khó coi.
chishikarin_360
p/s: Chào cả nhà! *cúi đầu*
Chishi xin lỗi tất cả các mem vì chap này hơi ngắn so với những chap
trước! Đáng lẽ đã có một chap dài rồi nhưng mới hồi tối lúc Chishi định
lấy bài để post thì… trời ơi bài Chishi bị virus phá hoại, đành ngồi
viết lại nhưng mới được tới đây thôi các mem thông cảm cho Chishi nhé!
Xin lỗi và cám ơn các mem nhiều!!! *cúi gập người*
Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ!!!
Thân ái!
hết chương 28.1
Cổng trường…
- Hai bạn hiền hạnh phúc quá hen! _ Hoàng Lâm nói và chen vào giữa khoác tay lên vai cả hai người.
Cả hai người đều không nói gì mà thay vào đó chỉ nở nụ cười nhẹ.
…
- Ái chà chà couple mới toanh của nhà mình đến rồi đây, vỗ tay! _ thằng Phát Xêkô lanh chanh.
“Rào rào rào”
- Lớp mình hôm nay có chuyện gì vui vậy? _ thầy Khánh bước vào lớp.
Hôm nay bọn nó không sợ như mọi hôm nữa, tất cả đều chậm rãi bước về
chỗ ngồi, đứa nào cũng tủm tỉm; còn cô thì không thể nào giãn nổi cơ
mặt.
- Dạ thưa tía nhà mình mới có một couple mới toanh đó tía! _ Kì Lâm.
- Vậy sao? _ thầy bật cười. – Vậy sao thiệp mời tía không có phần nhỉ? Mà cặp nào vậy ta?
- Ư hừm… Kiên hắng giọng, cầm quyển vở cuộn tròn lại làm micro. –
Thưa tất cả mọi người tôi xin trân trọng giới thiệu đôi trai tài gái
sắc: Gia Bảo và Na Na.
“Rào rào rào… woooo rầm rầm…” _ bọn nó vỗ tay, hò hét lẫn đập bàn ghế om xòm.
Cô chỉ ước có thể độn thổ mà tẩu thoát khỏi chỗ này, mặt cô như vừa
ăn ớt hiểm xong vậy. Ngược lại, cậu vẫn tỉnh bơ như chả có chuyện gì xảy ra.
- Ra vậy, chúc mừng hai đứa! Nhưng… – thầy Khánh chỉnh lại kính nói
với giọng nghiêm ngặt. – Các anh các chị có biết cái tuổi này chỉ có học tập là chính không? Ở đó mà yêu với đương.
Mặt đứa nào cũng biến sắc trở thành tím tái.
Thầy Khánh đi vòng một lượt xuống góc lớp rồi quay lên bước lên bục giảng.
- Đã lâu chưa? _ thầy lấy lại giọng bình thường.
- Phù… đứa nào cũng nhũn vai ra.
- Tía biết tình yêu của tuổi học trò rất trong sáng, rất đẹp và rất
thiêng liêng. Hai con phải trân trọng những điều ấy và xác định con
đường tương lai thật tốt, cùng nhau tiến bộ thì được nhưng cùng nhau thả dốc tình thì sẽ không ổn với ông tía già này biết chưa?
- Dạ vâng thưa tía! _ cậu thưa to, chắc nịch.
Đứa nào cũng nhìn cậu mà trầm trồ sự ngưỡng mộ.
- Cậu điên ah? _ cô khẽ nhíu mày, giật áo cậu
Nhưng cậu chỉ nháy mắt để đáp lại cô.
- Thôi, giờ học bắt đầu nào! _ thầy Khánh cầm viên phấn bắt đầu giảng bài.
++++
“Tùng tùng tùng…” _ cuối cùng giờ nghỉ trưa bọn nó chờ đợi cũng đã tới.
Cậu đoán trước bọn này nhất định sẽ không để hai người yên nên vội
vàng kéo cô chạy khỏi lớp nhưng… kế hoạnh bị phá sản hoàn toàn. Vừa đứng dậy hai người đã bị bọn nó đè ngồi xuống