
gọi
Anh hít thở sâu để lấy lại tâm trạng và trả lời cô.
- Anh đang về nek!
- …
- Ưhm! Bye em. _ cất điện thoại vào túi, Quốc vịn vào cây đứng dậy.
Nhìn cô say sưa làm bánh trong bếp, cả những chiếc bánh thơm nức mũi
trên bàn kia của cô anh không thể làm dịu đi thứ cảm xúc đang trào lên
trong anh.
*Anh phải làm sao bây giờ? Phải làm sao… Na ơi!…*
- Anh quốc! Anh về lúc nào vậy?
- Cũng mới thôi em. _ Quốc ngồi xuống bàn. – Wao… bánh thơm thật!
- Đây! Dành riêng anh đây! _ cô dặt đĩa bánh trước mặt anh, ngồi đối diện với anh.
- Của riêng anh? _ Quốc hỏi lại.
- Vâng! Anh nếm thử xem tay nghề của em có hơn xưa tẹo nào không.
- Anh là anh ăn luôn chứ không có thử thiếc gì hết.
- Dạaaa vậy anh ăn đi ạ.
- … _ Quốc nêm thử chiếc bánh đầu tiên. – Ưm… _ Quốc nhăn mặt.
- Sao anh?
- Ngon quá! _ Quốc cười hiền.
- Vậy mà làm em tưởng…
- Ah mà loại bánh này lạ vậy? Để anh thử nhé! _ thấy đĩa bên cạnh có
những chiếc bánh mà theo Quốc thì nó là mới nên anh định thử.
Nhưng chưa kịp cầm miếng bánh cô đã giật đĩa bánh dấu đi.
- Cái này anh không được ăn.
- Why?
- Vì… vì… _ cô ấp úng.
- Vì nó là của Gia Bảo-người yêu em! Sao không nói luôn đi còn ngại nữa. _ nội trên phòng xuống nói thay lời cô.
- Nội! _ cô đanh lại.
Quốc buông chiếc bánh còn dở trên tay xuống đĩa, miếng bánh còn trong miệng anh trở nên đắng nghét. Uống ngụm nước để trôi đi những gì đắng
chát trong miệng, anh vẫn cố giữ nụ cười *Đã chấp nhận thì phải cố chịu
Quốc ạ!* _ anh tự nhủ thầm.
- Con chào nội! _ anh nở nụ cười chua chát.
Với nụ cười ấy anh có thể lừa được cô nhưng với nội thì anh không thể.
- Thôi đưa sang cho nó đi kẻo nguội hết mất ngon. _ nội giục cô.
- Hì lát con đưa cũng được mà! _ cô cười trừ.
- Thôi đi giùm cái cô nương để đây thêm coi chừng lát nữa nó không
còn nguyên vẹn đâu à! _ nội kéo cô đứng dậy rồi đẩy vai cô đi.
- Được rồi để con tự đi mà!
Nội nhìn cô ra khỏi cổng mới quay trở vào nơi Quốc đang ngồi.
- Nội có chuyện muốn nói với con ạ? _ Quốc hỏi.
Nội nở nụ cười nhẹ.
- Con rất hiểu chuyện! Con đã biết nên nội cũng không giấu nữa.
- Vâng! Con nghe ạ.
- Chắc con đã biết tình cảm của bé Na đúng không?
- … _ Quốc không trả lời, ánh mắt nói lên nỗi đau trong anh.
- Nó đã chọn Bảo, thằng nhóc cũng có vẻ tử tế và hiểu chuyện nên…
- Con biết thưa nội! _ anh ngắt lời nội. – Con cầu chúc cho hai
người, dù người Na chọn không phải con nhưng con luôn mong em ấy được
hạnh phúc. Yêu một người là phải để người ấy hạnh phúc chứ không phải có được người ấy.
- Cám ơn con!
- Nhưng con vẫn sẽ luôn bên cạnh Na, con vẫn còn là một người anh nữa mà!
- Con bé thật có phước khi có con bên cạnh! Nhưng Quốc à, không chỉ
có bé Na mới là con gái đâu con còn rất nhiều cô gái tốt hơn nó và nội
chắc rằng sẽ có một người tốt nhất trong số đó đang đợi con phía trước!
Đừng mãi đứng yên nha con.
- Bây giờ con không còn quan tâm đến vấn đề đó nữa, điều con muốn bây giờ là lo cho sự nghiệp thôi nội ạ!
- … _ nội thở dài. – Thôi được rồi, chuyện đó để sau hãy tính để đến khi trong con đã bình lặng.
Quốc không nói gì thêm chỉ lặng nhìn những chiếc bánh còn trên
đĩa-những chiếc bánh cô làm cho riêng anh nhưng chỉ như sự quan tâm và
tình cảm của một cô em gái dành cho anh trai mà thôi.
Thực ra những điều anh nói với nội chỉ là tự dối mình và gạt người
thôi, không biết đã bao lần anh tự nói với mình những câu nói đó; rằng…
hãy quên cô đi! Hãy rời xa cô! Hãy… nhưng không lần nào anh làm được cả. Tự nhủ lòng hãy cố quên nhưng càng nhớ có lẽ là đây.
…
Nhà ngoại…
Cô bưng đĩa bánh lên phòng cho cậu *Để xem cậu này có ngăn nắp ko…?
Haha kiểm tra đột xuất vầy chắc nhìn mắc cười lắm!* _ cô tủm tỉm. (chu
choa… chưa chi đã đòi quản người ta rồi nek! Hehe…)
“Cốc cốc”
*Ô hôm nay ngoại khách sáo vậy ta???* _ cậu nghĩ bụng.
- Cửa không khóa đâu ngoại. _ cậu nói.
“Cốc cốc cốc” _ cô cười thầm, dấu đĩa bánh sau lưng.
- Ngoại vào đi mà! Mọi hôm ngoại có gõ cửa đâu… .
“Cốc cốc cốc”
- Haizzz chắc bão sắp đổ bộ vào phòng ta rồi đây! _ cậu nhún vai rồi đứng dậy mở cửa.
“Cạch”
- Hợ _ cậu chớp chớp, cằm muốn đụng đất.
- Ruổi vào làm tổ bây giờ, có gì mà ngạc nhiên vậy?
Cậu ngậm miệng lại, nuốt khan.
- Hôm hôm nay sao cậu có nhã hứng lên phòng tớ vậy? Mọi hôm có kiệu cũng không lên mà. _ cậu thắc mắc.
- Bây giờ thích lên đc hông? _ cô phồng má.
- Dạ được ạ! _ cậu tránh sang một bên để cô vào.
Giữ ý tứ nên cậu không đóng cửa.
Cô hít một hơi thật sâu và nhìn thật kĩ căn phòng.
- Cậu định kiểm tra đột xuất chứ gì? _ c