
u làm ơn gọi cấp cứu! _ cậu hét lớn.
… “Ò e ò e ò…”
___o0o___
Bệnh viện…
Có lẽ cậu có duyên đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu chăng…?
Ngồi chống tay lên hai đầu gối cậu nhớ lại cuộc điện thoại mình vừa gọi đi…
* – Sao?
- “Ba mẹ của cô ấy mới ly hôn cách đây gần một tháng rồi thưa cậu!” _ từ đầu dây bên kia.
- Chị có cách nào liên lạc với họ không?
- “Họ đã mỗi người một nơi, ngôi nhà này chỉ còn mình cô chủ sống thôi.”
- Vậy chị có thể đến đây được không?
- “Ưmmm… tôi tôi nhưng tôi đã nghỉ việc rồi tôi…”
- Tôi hiểu rồi, chào chị.*
Trước đây Yuu thường xuất hiện với niềm tự hào có một gia đình hạnh
phúc khiến bao người phải ngưỡng mộ, bây giờ tất cả đều đổ vỡ cách nhìn
của Yuu vào cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn. Yuu không tin điều gì là
mãi mãi, sống và đổ lỗi cho người khác và trở nên nhỏ nhen, ích kỉ.
…
Yuu không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng chỉ va chạm đầu nên chảy
máu và một số chấn thương mềm do té mạnh xuống đường. Nhưng đầu va chạm
cũng tương đối mạnh nên có có thật sự ổn hay không thì phải đợi Yuu tỉnh lại mới biết được.
___o0o___
Phòng bà nội cậu…
- Con nói gì? Yuu của ta đã xảy ra chuyện gì? _ bà nổi giận khi
nghe cậu nói. – Con nghe rõ đây nếu nó có mệnh hệ gì ta sẽ tính tội vào
con! Con hãy chuẩn bị để chịu trách nhiệm về Yuu đi!
Lập tức bà bắt Gia Huy đưa mình đến phòng Yuu liền.
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”
Điện thoại cậu đổ chuông.
- Alo.
- “Bây giờ cậu rảnh không?” _ cô hỏi.
- Có chuyện gì không?
- “Lúc nãy tớ quên đưa cậu xem thứ này, nếu cậu rảnh thì…”
- Lúc khác được không? Bây giờ tớ có việc rồi, bye cậu!
“Tút tút”
Lần đầu tiên cậu dập máy trước cô, thoáng buồn nhưng rồi nghĩ chả có gì nên không nghĩ ngợi thêm.
- Bây giờ làm sao với cái hong bì này đây? Haizzz đành đợi cậu rảnh vậy. À mà… hồi sáng có phải Gia Tuệ không nhỉ? Nếu là Gia Tuệ tại sao
lại có vẻ thân thiết với hắn đến mức để hắn bồng trên tay đi như thế?
Nếu là Gia Tuệ thì cô ấy đã quên rằng hắn đã từng làm gì với cô ấy rồi
sao? Ahssss _ cô vò đầu bứt tóc. – Chuyện này mình thấy có chuyện gì đó
kì kì thế nào nhỉ? Có khi nào hắn với Gia Tuệ xỏ mũi mình không?… Mình
thấy Gia Tuệ không phải là người như vậy… Hay là hỏi hắn? mà tự nhiên
hỏi thì kì quá hắn thì liên quan gì đến mình đâu. Chậc bây giờ làm
sao??? _ rảnh rỗi sinh nông nổi cô nghĩ lung tung đưa ra mọi câu hỏi coi như tạo công ăn việc làm cho não bộ.
…
Nếu cô biết rằng đang có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn rằng sẽ không còn khoảng trống cho não bộ nghĩ lung tung nữa…
Hy vọng rằng Yuu sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng đến với cô ấy!!!…
hết chương 43.1
Một ngày đẹp trời…
- Chị Trâm Anh ơi! Chị xong hết chưa? _ cô vừa gõ cửa phòng Trâm Anh vừa hỏi.
- Ra liền ra liền! _ Trâm Anh lật đật mở cửa.
- Đi thôi chị hai! _ cô khoác tay Trâm Anh đi.
- Gia Bảo đã tới chưa? _ Trâm Anh hỏi.
- Dạ chưa, chắc cậu ấy đến liền ý mà hì à nội đang chờ dưới nhà đó chị.
Thời tiết mát mẻ, thời gian thuận lợi nên một buổi picnic đã được nội chọn để tổ chức. Tất cả mọi người đều chuẩn bị rất chu đáo cho buổi
picnic này bởi lệnh của nội đưa ra.
…
- Con thử gọi cho Gia Bảo xem nó đến chưa? Chả lẽ bắt già với hai đứa nặn cổ cò hở?
- Con gọi rồi nhưng không liên lạc được nội ạ. _ cô trả lời.
- Có lẽ bận chút gì đó chắc Gia Bảo sẽ đến ngay thôi nội à. _ Trâm Anh nói.
- Bận đến mức không bớt được 30 giây gọi điện đến sao? Cả nhà đợi nó đã 3 tiếng rồi còn gì?
Cô rất hiểu và cảm thông cho cậu nhưng lời nội nói cũng có lí, dạo
này có vẻ cậu rất bận rộn. Không gọi cho cô còn những lần cô gọi cậu chỉ nói được vài câu và vội dập máy…
___o0o___
Bệnh viện…
Cả Gia Bảo, Gia Huy và bà nội đều đứng hồi hộp chờ kết quả kiểm tra của Yuu…
- Sao rồi bác sĩ? _ bà vội chạy lại nắm tay áo vị bác sĩ vừa bước ra.
- Xin bà bình tĩnh! Kết quả kiểm tra cho thấy cô ấy rất bình thường.
- Vậy sao đã mấy ngày con bé vẫn hôn mê như thế? _ bà gắt.
- Chuyện này… _ bác sĩ ấp úng. – Chúng tôi nghĩ rằng… có thể do lúc còn tỉnh táo cô ấy đã chịu cú sock lớn nào đó và bây giờ có cơ hội cô
ấy không muốn tỉnh lại nữa.
- Có cách nào giúp được Yuu không bác sĩ? _ cậu lo lắng vì cậu là người biết rõ nhất vì sao Yuu như thế.
- Tôi nghĩ rằng mọi người nên nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, nói
cho cô ấy những điều tốt đẹp, những điều cô ấy còn dang dở cần cô ấy
tỉnh lại để thực hiện và những điều khiến cô ấy hy vọng để cô ấy có niềm tin thức dậy.
- Cảm ơn bác sĩ! _ Gia Huy nói.
Vị bác sĩ gật đầu chào