Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211280

Bình chọn: 7.5.00/10/1128 lượt.

kiệt trong cậu giờ đây đã trở nên cạn khô thật sự. Có ai bình tĩnh được khi
là người trong hoàn cảnh đó không???

Cậu gồng nắm chặt hai tay, tiến về phía hắn với lửa mang tính sát khí cao nhưng vừa đi được vài bước thì cậu bỗng khựng lại. Không hiểu tại
sao cậu không thể bước tiếp dù chỉ là một bước, cứ như chân cậu đã bị
vùi sâu dưới lớp đất cứng kia. Nụ cười trên môi cô đã khiến cậu tự chủ
được bản thân mình để không khiến mình có những hành động ngu xuẩn nhất
lúc này. Hơn bản thân mình cậu cũng không hiểu vì sao mình có thể giữ
được sự điềm tĩnh cho lí trí đến mức khó tưởng đến thế. Có lẽ vì phải
suy nghĩ nhiều chuyện đã vô hình tạo cho cậu thói quen bình tĩnh trước
mọi hoàn cảnh và vốn dĩ cậu đã là người có lối sống ngông của con người
cậu mà.



Nhưng cũng chính vì sự lặng thinh đi theo lối mòn của dòng suy nghĩ
mình tạo ra mà cậu không hề biết rằng cả ngày nay không lúc nào cô thôi
nghĩ về cậu, không lúc nào cô thôi ngóng điện thoại mình sáng lên và
mang theo tên cậu, không lúc nào cô không bồn chồn lo lắng, cũng không
lúc nào cô thôi sợ hãi-sợ tình cảm của hai người sẽ thế nào vào ngày
mai… Cậu gọi cho cô không được là vì điện thoại của cô hồi chiều đã cùng cô “song kiếm hợp bích” xuống hồ.

…………o

Ngồi một mình trên phiến đá phiến đá giữa bóng đêm hiu quạnh, bóng cô in lên mặt hồ nhờ một nguồn sáng từ vầng trăng khuyết kia nỗi nhớ cậu
cuộn lên cồn cào trong cô. Phải chăng tình yêu cũng như ánh trăng ấy,
vầng trăng luôn theo quy luật trăng tròn rồi trăng lại khuyết còn tình
yêu là những lúc tình cảm đong đầy rồi lại tràn ly khi có chút va chạm
hoặc cạn đi theo thời gian???

Cô nhớ đến cậu, muốn nghe giọng nói của cậu. Lúc này cô mới nhớ đến
chiếc điện thoại của mình. Cô lục tất cả những túi mình có để tìm điện
thoại nhưng không thấy nó đâu… thất vọng khi nhớ ra rằng nó đã thay cô
bỏ mạng tại đáy hồ.

- Haizzz đúng là kiếp con bọ chét mà.

Cô ngồi thụp xuống đất rồi nhặt vài viên đá lên ném ra thật xa, xa
nhất có thể như nỗi tâm trạng nặng nhọc khiến cô nghẹt thở mà cô muốn
ném nó đi.

“Tõm”

- Sao? Nhớ người yêu à? _ tiếng viên đá chạm mặt nước vang lên đồng thời cùng giọng nói của hắn.

- … _ cô không nói gì cứ xem hắn là kẻ vô hình vẫn tiếp tục thảy những viên đá trên tay rồi ném chúng ra thật xa.

Hắn hiểu cô cần một mình vào lúc này những vẫn nhất quyết đứng đó
cùng cô, hắn cũng nhặt lên một viện đá tung nó trên tay vài lần và rồi
nhẹ nhàng phóng nó xuống mặt nước với động tác chuyên nghiệp và dứt
khoát.

Viên đá trượt trên mặt nước rồi nhảy lên cao đến mấy lần mới chìm xuống mặt nước, cô ngạc nhiên nhìn hắn.

- Sao anh làm được?

- Vậy nên em mới gọi anh bằng anh chứ. _ hắn phủi tay, vênh mặt.

- Tự tin quá hen.

- Chả vậy haha.

Cô bật cười, cũng chả hiểu vì sao cô có thể bật cười trước điệu bộ của hắn nữa.

Hắn cũng thật sự vui vì đã làm cô cười, không hiểu từ khi nào hắn
bỗng thèm muốn được ngắm nhìn cô cười mỗi ngày đến vậy. Một nụ cười hé
nhẹ trên môi hắn.

___o0o___

Cậu lặng lẽ rời khỏi nơi đó, cậu định quay đầu xe về bệnh viện xem
Yuu thế nào và cũng là để giết thời gian trong khi đợi ngày mai đến cô
sẽ về với cậu…

___o0o___

- Em phải làm osin cho anh một tháng rồi cô bé à. _ hắn cười nham hiểm nhất có thể.

- Hứ sao chứ? Tôi á?

- Em quên mất giao kèo con cá của chúng ta lúc chiều rồi à?

- Con cá? _ cô chợt nhớ ra “sự nghiệp câu cá” dở dang của mình.

Hắn để cô đứng đó rồi bỏ đi đâu đó… lát sau hắn quay lại với hai xô cá hồi chiều của cô và hắn.

- Gì đây? _ cô hỏi.

- Nhìn đi!

Hắn hất mặt vào hai chiếc xô, cô cũng nhìn theo.

Một xô chả có gì, xô còn lại có vẻn vẹn một chú cá lòng tong bé xíu đang bối rối tìm đường ra. Cô hiểu tỏng ý của hắn muốn nói.

- Chừng nòa bắt đầu? _ cô nói không đầu không đuôi.

- Bắt đầu gì?

- Một tháng.

- À _ hắn à lên với vẻ mặt nai tơ ngơ ngác đạp nát lá vàng khô.

- Nhưng chỉ nhớ trong một tháng 30 ngày không hơn không kém đó. _ cô nói.

- Em cũng quân tử lắm! _ hắn gật gù.

- Her cảm ơn.

- Em làm gì đó? _ hắn hỏi khi thấy cô cầm xô cá của hắn lên xem.

- Bắt cá.

- Gì? Em định thịt nó á?

- … _ cô không trả lời.

Đặt xô xuống đất, cô đưa hai tay vớt chú cá lên ngắm nghía. Cảm giác
nhột nhột ở lòng bàn tay do đuôi và vây của chú cá quẫy làm cô rất
thích.

- Tạm biệt mày nhé, lần sau đừng có ham ăn mà bị bắt nữa nghe chửa? _ cô nói như đang nói với ai đó.

Nếu có ai đó chẳng may có lướt ngang qua cô trong lúc này chắc sẽ
nghĩ rằng cô cần một cuộc gọi điện để đặt chỗ trong nhà thương niên ở
Biên Hòa gấp.

Cô âu yếm nó đôi chút rồi đưa tay mình xuống mặt hồ để chút nước ấm
ấm vừa được bàn tay cô truyền nhiệt hòa vào làn nước mát lạnh nơi hồ
nước và chú cá lặng lẽ trở về với nhà mình.