
nội vụt tắt …
- Thằng cháu bất hiếu xin lỗi nội! Nó về rồi đây nội ơi!
- … _ Nội không thốt nên lời
Tay nội không còn chắp sau lưng mà buông ra như để lấy đó làm thăng bằng để có thể đứng vững…
Mắt nội hoe hoe, quay phắt lưng về phía Thiên Tuấn, nội bỏ đi.
- … _ Thiên Tuấn định chạy theo nhưng được Quốc kéo tay anh cản lại.
Quốc lắc đầu, ý nói không nên cố gượng.
Thiên Tuấn cũng đành thôi.
Đang tự trách mình vì làm nội giận thì nội quay lại, nhưng không một
mình, trên tay còn mang theo một cây chổi lông gà, mặt đằng đằng sát
khí.
- Nội! _ cô vội chạy ra đứng dang tay chắn cho Thiên Tuấn. – Con xin nội!
- Tránh! _ nội gằn lên.
- Con xin nội mà nội! Nội tha cho anh Tuấn đi nội!
- Ta nói có tránh không thì bảo? Muốn ăn roi của ta phải không? _ nội quát cô.
- Em tránh ra đi! _ Thiên Tuấn nói nhẹ.
- Nhưng mà…
- Tránh! _ anh nói chắc nịch, lạnh thấu xương.
Cô lưỡng lự nhưng rồi cũng hạ tay xuống, né qua một bên.
Thiên Tuấn cúi xuống, xắn gấu quần lên cao để lộ bắp chân ra rồi đứng khoanh tay lại…
“ĐÉT”
Cô né ra, Thiên Tuấn chuẩn bị tư thế chịu phạt xong thì nội bước tới, dơ cao cây chổi và dùng hết sức đánh vào chân Thiên Tuấn.
“Đét… đét… đét… …”
Từng nhát roi của nội giáng xuống, cả cô, Trâm Anh và Quốc đều không
giám nhìn; Thiên Tuấn vẫn nín thinh, anh không có chút phản ứng dù chỉ
là một cái mấm môi nhẹ.
- Đồ bất hiếu.
“Đét”
- Thằng ôn thần.
“Đét”
- Còn giám vác mặt về gặp ta à.
“Đét”
- Hộc hộc… bất hiếu.
“… đét”
Nội mệt quá nên không thể dơ roi lên được nữa, đòn roi của nội nhìn
có vẻ rất đau nhưng chỉ Thiên Tuấn mới biết được nó có đau hay không.
Đau, đau lắm, nhưng là vết lòng của anh đau kia. Đòn roi của nội không
còn được như xưa nữa, nó đã giảm đi nhiều rồi. Như vậy đồng nghĩa với
việc sức khỏe nội đã sa sút so với khi xưa rất nhiều, đến tuổi này mà
anh chưa làm được gì cho nội, chưa để nội vui, thanh thản được ngày nào, anh tự trách mình nhiều lắm.
- Con xin lỗi nội! _ anh cúi đầu trước nội.
- Anh đã đi đâu suốt thời gian qua? _ nội hỏi.
- Con xin lỗi!
- Xin lỗi cái mà xin lỗi, anh không muốn trả lời thì cứ nói là không muốn, việc gì phải nói đi nói lại câu nói đó.
- Con xin lỗi!
- Hừ… _ nội bực mình, không thể nói được anh.
- Nội bớt nóng để ảnh hưởng đến sức khỏe! _ anh nói.
- Cảm ơn anh, gớm, tốt quá… hức… Tôi dẫu có bị ảnh hưởng gì thì đâu còn đứng đây mà gặp được thằng cháu bất hiếu này. Huhuhu… _ nội bỗng
thút thít như một đứa con nít.
- Nội! Con hứa sẽ không xa nội nữa! _ Thiên Tuấn đến trước nội.
- Huhuhu… _ nội ôm Thiên Tuấn vào lòng.
Nội xúc động nên khóc huhu như một đứa trẻ. Có lẽ ai đó nói đúng, khi sinh ra ta là một đứa trẻ và khi già đi ta vẫn là một đứa trẻ.
……ooO
Bữa cơm đậm chất, đúng nghĩa gia đình thật vui vẻ. Tất cả đều cười
tít, huyên thuyên chuyện đã qua, ôn lại những kỉ niệm của một thời đáng
nhớ…
___o0o___
Hoàng hôn với chút màu nắng còn vương lại…
Biệt thự Hoàng Gia,
- Bảnh dữ nhỉ. _ Gia Huy đang ngồi ở ghế phòng khách, cầm tách trà uống thì cậu đã chuẩn bị xong và xuống.
- Em anh lúc nào chả vậy. _ cậu vuốt lại tóc mái “làm điệu” cho Gia Huy thấy.
- Thưa cậu, cô Yuu đã chuẩn bị xong rồi ạ! _ một chị giúp việc nói.
- Cảm ơn chị, chị đưa Yuu ra đây giúp tôi. _ cậu trả lời.
- Vâng.
Cậu nhìn qua Gia Huy, nhếch môi cười nhẹ rồi nhìn về phía cầu thang, nơi có Yuu sắp xuất hiện.
1giây… vài giây…
Một cô bé ra dáng rất tiểu thư đài cát xuất hiện trước hai người. Yuu trong bộ váy hồng phấn mềm mại, lôi cuốn mà cô bé thích làm hai anh em
không nhận ra là con bé.
Để chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay, Yuu phải học cả tuần nay về cách đi đứng, ăn uống, ứng xử với mọi người từ anh quản gia của nhà họ Hoàng
này. Đến bây giờ cô bé có lẽ đã rất tự tin về khả năng của mình.
Yuu từng bước bước xuống bậc thang để xuống được chỗ cậu, những bước đi chắc chắn, tự tin được cô bé thể hiện rất tốt……
- Yuu! _ cậu vội chạy lại.
Còn mỗi nấc thang cuối cùng nhưng Yuu không may đã lỡ hụt gót chân
nên loạng choạng té, trong bộ váy dài này Yuu càng bất lực trong việc
giữ thăng bằng lại cho mình hơn.
- Em không sao chứ? _ cũng may cậu đứng gần chân cầu thang nên kịp chạy lại đỡ Yuu.
Khuôn mặt cô bé tái đi, hoảng hốt.
- Không sao rồi. _ cậu cười dịu dàng, giúp Yuu đứng vững lại.
Yuu có vẻ ngại nên cứ cúi mặt, e lệ, không giám nhìn lên.
- Trông em xinh lắm! Anh không nhận ra luôn đó. _ cậu khẽ nói vào tai Yuu.
Điều ấy làm trái tim bé nhỏ của con bé như nhảy múa, mặt Yuu đỏ lên đến tận tai, Yuu khẽ mỉm cười.
Cậu đưa tay ra để Yuu kho