Disneyland 1972 Love the old s
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210023

Bình chọn: 8.00/10/1002 lượt.



Bar trung tâm thành phố…

Cô lại đi tìm bóng dáng một con cá lớn, hy vọng rằng hôm nay
cô cũng may mắn.

Kia rồi, là người phụ nữ ấy…

Cô tìm đến ngồi cạnh cô ta. Cũng như hôm ấy,, người phụ nữ
cũng một mình, cũng ngà ngà say.

Cô cũng gọi cho mình một ly rượu mạnh như hôm nào…

- Chào cô bé! _ người
phụ nữ quay sang cô.

- … Chào chị

- Chúng ta thật có
duyên nhỉ.

- …

- Chúng ta lại gặp
nhau. Và lần này, hy vọng là tôi có may mắn được biết tên cô bé.

- Mấy ngày không gặp
mà tôi thấy chị đẹp lên nhiều đó.

- Vậy sao? Cám ơn
cô bé quá khen. Tôi thấy cô bé cũng đâu kém gì.

- Đừng mãi gọi tôi
là cô bé.

- Vậy tôi phải xưng
hô thế nào?

- Gọi tôi là Rose.

- Rose sao? _ nữ đột
nhiên thay đổi sắc mặt. Đưa lên miệng uống một ngụm rượu lớn.

- Còn chị?

- …

- Này chị!

- Hả? À… sao cô… à
không, Rose.

- Chị tên gì?

- Hãy gọi tôi là
Eva.

- Ồh

- Có gì lạ sao?

- Chị sinh vào ngày
1 à?

- Sao Rose biết?

- Em có biết một
chút về cách gọi tên theo tiếng Anh thôi. Mà tháng mấy thế chị?

- … _ Eva không trả
lời mà chỉ uống rượu.

- Hôm nay cũng là
ngày 1. _ cô nói rồi nhìn sang Eva. -
Không phải hôm nay chứ?

Đáp lại cô, chị ta chỉ toàn uống rượu mà không nói gì.

- Xin lỗi! _ cô
nói.

- Sao lại xin lỗi?

- Có lẽ tôi hỏi
đúng những điều mình không nên hỏi. Có lẽ đó là một ngày buồn đối với chị.

- Sao Rose đoán được
tôi đang buồn.

- Vậy hôm nay đúng
là sinh nhật chị sao?

- Đừng nhắc nữa, uống
đi. _ Eva đưa ly lên mời cô.

Cô cũng vui lòng và đáp lại bằng ly rượu của mình.

………..ooO

- Chị à, Eva! _ cô
lay người nhưng Eva đã quá say nên không biết gì.

May cho cô là cô đã uống thuốc giải rượu sẵn, nếu không thì
còn gục trước chị ta nhiều.

Cô đeo giỏ của Eva lên vai rồi dìu chị ta ra xe mình.?(
Author: Chishikarin_360)

- Nhà chị ở đâu để
tôi đưa chị về? _ cô hỏi.

- Ở kia. _ Eva chỉ lên trời.

- Chị đâu phải
thánh mà ở trển chứ. _ cô lầm bầm.

- Ở kia, ở kia.

- Tôi đưa chị về
tanh khách sạn vậy.

Chiếc xe lăn bánh…

…………ooO

Khách sạn…

Cô tìm cho Eva một khách sạn gần đó, lấy phòng rồi đưa chị
ta lên phòng.

Đắp mền cho chị ta, tắt điện rồi cô mở cửa phòng ra về.

Nhưng…

Bỗng một vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau… một hơi thở ấm
phả vào cổ cô… Tất cả khiến cô dựng tóc gáy…

- Hãy ở lại với tôi
đêm nay được không? _ là Eva.

- …

- Tôi rất lạnh.

- …

- Rất cô đơn.

- …

- Tôi cần một hơi ấm!

- …

- Tôi cần em!

- …

- Làm ơn! Hãy cho
tôi đêm nay của em, có được không? _ chị ta càng xiết cô chặt hơn.

Cô rùng mình, ớn đến tận óc. Nhưng cô không thể để mặc cô ta
vào lúc này, nếu không coi như công sức lâu nay của cô sẽ đổ sông đổ bể hết
sao? Cả buổi họp mặt hội ngộ kia cũng tan thành bọt biển.

Cô đành đưa Eva vào giường, đắp mền cho chị ta rồi cô ngồi
xuống cạnh giường cho chị ta có được cảm giác an toàn mà ngủ.

*Chị cũng là một người phụ nữ đáng thương mà thôi, thật tội
nghiệp cho người phụ nữ này* _ cô nhìn gương mặt khốn khổ của Eva và cảm thương
cho chị.

Đợi cho Eva thật sự đã ngủ say cô mới rón rén rời khỏi đó,
đóng cánh cửa thật nhẹ, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

- Xin lỗi chị!
Nhưng tôi không còn cách nào khác.

Cô đã lấy được sợi dây chuyền trong túi của chị ta. Đó không
phải là một sợi dây chuyền bình thường, một chiếc USB thu nhỏ hình cây thánh
giá. Một vật mà cô đã đổ vào đây bao nhiêu công sức, giờ là lúc cô được lấy lại.
Còn giá trị của nó như thế nào thì cô không được biết.

Chỉ cần rời khỏi đây để đưa nó về với Thiên Tuấn thì mọi
chuyện coi như xong xuôi.

Cô háo hức được gặp anh hai mình…

Nhưng…

Cô bị hai tên áo đen chặn đường không cho đi, cô né sang bên
này thì chúng cản cô bên này, cô lách sang bên kia thì chúng lại cản cô bên
kia. Cô không tài nào ra khỏi đây được.

- Các anh muốn gì?
_ cô nổi cáu.

- Muốn cô trả lại đồ.

- Đồ, đồ gì? _ cô
chột dạ.

- Cô biết rõ chúng
tôi cần gì mà cô bé.

- Tôi không hiểu
các anh đang nói gì cả, rõ nhảm. tránh ra cho tôi đi!

- Cô hãy đưa đồ đây
thì chúng tôi sẽ để cô đi.

- Tôi đã nói là tôi
không biết rồi mà.

- Cô đã lấy trộm đồ
thì phải trả cho người ta chứ, trông cô đàng hoàng mà sao nhân cách lại tệ mạt
đến thế nhỉ. _ một giọng nói quen quen vang lên sau lưng cô.

Là Eva…

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 72

*Tại sao chị ta…???*

- Chị…???

- Cô bất ngờ lắm đúng
không!?

- …

- Trò bịp bợm của mấy
người tôi quá quen rồi, không còn cách n