
nói gì? _ Vy cau có.
- Thì bà biết nói ngôn ngữ của muỗi đó.
- Ông… _ mặt Vy xám đi. - Đứng lại đó cho tui!
- Nô nô nô, never, héhé.
Và Vy lại đuổi Phát.
- Hai cái đứa này. Hừm, đúng là tình yêu trời
đánh mà. Có ai yêu như chúng nó không? Lúc nào cũng như chó với mèo, hai loại ấy
mà giao lưu kết hợp thì không biết sẽ ra gì nhỉ, hehe. _ Kiên.
- Ông này. _ Hiền đánh vào vai Kiên. - Chỉ được cái nói đúng, háhá.
- Mấy người phải cảm ơn hai tụi nó mới đúng,
không thì lấy gì cho ông bà nói rồi ở đó mà cười.
- Chậc, haizzz… thì nói vậy thôi, chứ đứa nào
cũng thúi ruột chứ vui vẻ gì. _ Kiên.
- Kì Lâm, sao không thấy bà nói gì vậy? _
Quang.
- … Chứ ông bảo tui phải nói gì?
- Na thế đã đành, nhưng sao không thấy Gia Bảo
đi học hả bọn mày? _ Quang tiếp.
- Uhm, đúng đó. Hay là cậu ấy bệnh? _ Hiền.
- Hay lát đi học về tụi mình ghé đó xem sao.
_ Kiên.
- Trời ơi là trời!!! Không lẽ ông bắt tụi tui
ăn không rồi ngồi ngáp thôi sao? Không lẽ năm cuối cấp mà cho chúng tôi buồn tẻ,
lạnh nhạt với nhau thế này sao trờiii??? _ Quỳnh nói rồi xụ mặt xuống.
- Rốt cuộc thì tại ai chứ? Tại ai mà cái lớp
ra thế này? Tại aiii… ài. _ Quang vừa la lớn thì cô bước vào.
- Hứ, có người mặt dày mà tui không đo được
là dày nhiêu tấc nữa đó. Biết sao hơm? Vì dày wá rùi đó. _ Diệu vừa nói vừa soi
gương nhưng mắt thì liếc qua cô.
- Hừm. _ Hiền thúc vào hông Diệu.
Cả lớp thì chỉ im lặng.
Cô vào chỗ ngồi, mắt đảo một vòng qua lớp rồi
ngả lưng ra ghế, đầu tựa vào tường và nhắm mắt lại… cô khẽ buông tiếng thở dài
thiểu não.
*Tôi đã mất rất nhiều… Nhưng đã đến nước này rồi
thì còn gì để mất nữa đâu chứ…* _ cô nhếch mép tự cười khảy cho mình.
…………ooO
Cuối cùng cũng xong một buổi học-một buổi học ảm
đạm, tất cả chúng nó đều đăm chiêu như sát thủ, đến nỗi thầy cô ai cũng sợ. Một
lớp học trước kia tuy hay ồn ã, hay vội vã, nghịch ngợm, hay pha trò,… nhưng là
niềm vui và sự thú vị gây hứng thú cho các thầy cô mỗi khi đến lớp. Nhưng nay
thì… chúng nó có thể ví như những pho tượng thạch cao chỉ biết thở dài.
“Renggggggggg…” _
chuông hết giờ.
Cả lớp chỉ lặng lẽ
và chậm rãi cất sách vở vào cặp rồi từng đứa một ra về… Không ồn ào mà cũng chẳng
vội vã.
Đợi tất cả đã ra
về hết cô mới thu sách vở vào cặp…
Ra tới cửa nhưng
có gì đó như cứ níu chân cô lại… có muốn đi tiếp cũng không đi được nữa.
Quay lại nhìn lớp học không còn một ai ngoài
mình-sự đơn độc, bỗng mắt cô cay xè, đôi môi run run và đôi bàn tay nắm chặt lại…
Hết ngày hôm nay
thôi… Từ ngày mai, cô sẽ tạm biệt chốn này. Nhưng… cũng có thể là vĩnh biệt.
Những kỉ niệm từ đâu chợt ùa về vây bủa lấy
cô…*Ngăn bàn đó, thằng Phát đã từng bỏ cóc chết vào để chọc Hiền mít ướt. Góc
tường đó, con Quỳnh hay dồn Kiên vào mà bắt nạt. Chiếc bàn đó, cả bọn đôi lần
đã bôi đủ loại mắm để trả thù tía Khánh………. Cả góc lớp ấy-nơi vẫn thường có hai
đứa “con nít” cứng đầu hay đối đầu nhau, thích ăn thua đủ và chọc phá nhau,
nhưng chúng nó rất vui khi cạnh nhau…* _ nỗi nhớ cậu càng thêm cồn cào và da diết
trong cô.
*Gia Bảo à! Cậu đang ở đâu? Tớ… nhớ cậu!!!* _
nước mắt cô đã rơi tự khi nào không hay.
- Sao? Đợi ai à? _ là giọng lanh lảnh của Kì
Lâm-con bạn thân.
Cô vội đưa tay gạt khô những giọt nước đang
lăn dài làm ướt đôi má, chớp chớp mắt vài lần để lấy lại bình tĩnh.
- Bạn lâu tới quá nhỉ. _ Kì Lâm vẫn tiếp tục
nói móc cô.
Cô xóc cặp lên vai, xoay người lại, phớt lờ
qua Kì Lâm và bỏ đi.
- Không đợi nữa sao? _ Kì Lâm.
- Híttt hừ… Tôi không đợi ai cả. _ cô nói rồi
tiếp tục bước.
- Bé Na! _ Kì Lâm đổi giọng thân mật mà nó vẫn
thường hay gọi cô.
Cô khựng lại trước tiếng gọi đó của nó, đôi mắt
lại cay xè nhưng không thể để lộ.
Kì Lâm ra đứng
trước mặt cô…
- Cậu còn xem tớ là bạn chứ? _ nó nhìn thẳng
vào đôi mắt cô và chờ đợi câu trả lời.
- … Phiền phức. _ cô nói rồi liếc mắt qua nó
mà đi một cách vô tình.
- TRẦN NA NA!!! _ Kì Lâm gọi lớn.
Cô đứng lại
Kì Lâm hùng hổ bước ra đứng trước cô…
- Cậu không thấy mình quá đáng lắm sao?
- Có à? _ cô thản nhiên.
- Cậu… hừm!
- Tránh ra cho tôi đi!
- Không đi đâu hết.
- Thế cậu định làm gì tôi? _ cô khoanh tay
trước ngực.
- Tớ không tin là cậu đã thay đổi, tớ vẫn
luôn hy vọng vào con bạn của mình. Cậu hãy nói cho tớ biết vậy là đúng hay
sai???
- Liên quan gì tới tôi?
- Có thật là cậu nghĩ không liên quan?
- … Vậy thì cậu đã sai rồi.
- Tớ không tin! Na à! Coi như tớ xin cậu được
không!? Hãy nói cho tớ biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu đi Na!!!
- Rồi sao?
- Ừmmm… rồi chúng ta cùng nhau giải quyết.
- Cậu thì làm nên trò trống gì, hãy biết điều
mà yên phận của mình đi!
- Cò