
lại.
- Vậy để mình cài lại cúc áo cho! _ Vy đưa tay định cởi nút áo cậu.
- Không cần! _ cậu giật lùi ra sau. – Tôi tự làm được.
Tiện thể cậu chỉnh lại quần áo, cavast cho chỉnh tề để Vy khỏi đụng chạm.
Cô không thèm nhìn Vy với cậu nữa, bỏ ra ngoài.
- Na! Na! Na!!! _ cậu gọi nhưng cô không chịu nếm xỉa.
…
- Đáng ghét, đồ khó ưa, đồ… đồ… ashhhhh… _ cô ra gốc cây hoa giấy vặt hết hoa lá trút giận.
- Làm gì mà em tra tấn nó dữ dội vậy? Nó đắc tội gì với em ah? Để anh xử nó cho em nhé! _ Quốc không biết từ đâu xuất hiện.
- Anh Quốccccc! _ cô gắt.
- Ơi! Anh đây nek em! _ Quốc quàng tay qua vai cô.
- Anh định châm thêm dầu vào lửa ah? _ cô đẩy Quốc ra, đanh mặt lại.
- Ơ… em có chuyện gì bực bội ah? Anh tưởng… anh xin lỗi! _ Quốc đặt tay lên vai cô.
- Em phải xin lỗi mới đúng! Xin lỗi đã gắt với anh! _ cô xụ mặt.
- Em chắc đang giận hờn vu vơ anh nào chứ gì? Haha… _ Quốc khoanh tay trước ngực.
- Em mà thèm giận vu vơ cái tên ấy ah? Không thèm! Hứ
- Vậy tức là có anh ấy? _ Quốc vẫn cười nhưng khuôn mặt lẫn giọng nói thoáng nỗi buồn vô hạn.
- Em không có!
- Thôi được rồi cô bé! Cười lên cho anh xem nào. _ Quốc bẹo mà cô.
- AAAAA đau em, xem cái gì mà xemmmm aaaaa _ cô đánh tay Quốc nhưng anh ngoan cố không thả.
- Để anh xem chiếc răng khểnh của em kia có dài thêm được tẹo nào không. _ Quốc chọc cô.
- Anh làm như nanh heo không bằng, dài với ngắn nữa. _ cô đánh vào người Quốc.
- A đau anh! _ Quốc bỏ chạy.
- Anh biết đau ah? Anh có biết em đau khôngggg? _ cô rượt Quốc vòng vòng cây hoa giấy.
- Hớk… tưởng bỏ ra ngoài làm gì, thì ra để gặp hắn. _ cậu chạy theo
cô, khi thấy cô cậu định ra nhưng thấy Quốc đến cậu khựng lại, đứng một góc khuất theo dõi. Nhìn hai người vui vẻ cậu tức giận đấm mạnh vào
tường rồi bỏ đi.
…
- A Bảo! cậu đây rồi! Có bưu phẩm gửi cậu này! _ Kiên đưa cho cậu một chiếc hộp nhỏ được bọc giấy.
- Của ai vậy? _ cậu hỏi.
- Chịu! không ghi tên. _ Kiên nhún vai.
Cậu nhìn dò xét rồi cũng nhận lấy.
- Mở xem có gì không Bảo? _ Kì Lâm lau chau.
- Khoan đã! Coi chừng có bom thì chết, trong phim hay thế mà. _ Vy ngăn.
- Hâm, đây không phải là phim Vy “cô lương” ạ! Mở đi ông Bảo! _ Hoàng Lâm nói.
Cậu bắt đầu bóc bưu phẩm, bọn nó nín thở dõi theo cậu.
- OAAAAAAAAAAAA… trời ơiiiii! _ mắt đứa nào cũng long lanh khi thấy chiếc Galaxy S4.
- Uầy uầy…
*Ông cũng biết điều đấy! Lại rất nhanh nhẹn, mới 30’ mà đã có câu trả lời.* _ thấy điện thoại cậu đoán ra ngay tác giả của bưu phẩm là ai.
- Mày… mày có phúc thật đấy! tao đây mà mới đến S3 mày tới luôn S4 rồi đấy? _ Phát Xêkô xuýt xoa.
- Mà khoan! Tao nhơ không lầm thì bé Na nói Bảo cũng là người khó
khăn về tài chính mà sao… kiếm cái S4 xít oách dạ? _ Như Quỳnh vuốt cằm
nói.
- Đây đâu phải tôi mua! _ cậu nói.
- Gì? Không phải của mày mua?
- A tao biết roài! _ lại thằng Xêkô.
- Biết gì?
- Chắc em nào thấy khoái Bảo nên tặng cậu chiếc SH xí lộn S4 để tiện
bề tối đến… trăng lên cao… cảm xúc dâng trào… tâm sự chơi ấy mà. Mở xem
coi có số điện thoại em trong đó không?
- Ờ thằng này nói có lý! _ Hoàng Lâm cũng hùa theo.
“Coóc”
- Mày hả mày? _ Vy gõ mạnh lên đầu Phát. – Tinh tướng, suốt ngày gái với gú là nhanh.
- Thôi thôi! Bọn mày cho tao xin hai chữ im lặng đi! Cái này không
phải tao mua cũng không phải gái mua nhưng là của tao, ok? Đừng thắc mắc cũng đừng ý kiến gì nữa, ok? _ cậu cầm chiếc điện thoại về chỗ lắp sim
vào rồi cất vào túi.
…
“Tùng tùng tùng”
- Hô lê… cuối cùng cũng xong, giờ mình đến nhà tía báo tía tin vui để tía còn mừng ha các em? haha _ Kiên hỏi to.
- OK! Anh cả. _ cả lớp đồng thanh.
Bọn nó kéo nhau đến nhà thầy Khánh
——o——
- Tía ơi tía! Tía ơi bọn con tới nek tía! _ chưa thấy người đã thấy tiếng, bọn nó kêu inh ỏi lên.
- Tía ơi tía!
Không trả lời
- Tía ơi!
- Tía không có ở nhà đâu, cửa khóa rồi nek!
- Chắc tía tới bệnh viện rồi! mình thử đến đó đi! _ cô nói.
- Ưhm! Đúng đấy. _ bọn nó tán thành.
Bọn nó lại tiếp tục di chuyển đến bệnh viện.
…
Bệnh viện
- Phải tía không bọn mày? _ Kiên chỉ về người đàn ông đang hớt hải chạy theo giường bệnh được đẩy gấp gáp vào phòng cấp cứu.
- Đúng rồi! _ bọn nó chạy theo.
- Tía! Tía ơi!
- Mấy đứa hả? _ thầy chau mày, trông thầy rất lo lắng.
- Có chuyện gì vậy tía? _ cậu hỏi.
- … _ thầy lặng đi vài giây. – Bé Ti… _ thầy ngập ngừng.
Bọn nó nhìn nhau, đứa nào cũng bắt đầu lo lắng xen lẫn cả sự sợ hãi…
- Bé Ti sao hả tía? _ Kì Lâm hỏi.
- Hầy! _ Hoàng Lâm đẩy nhẹ vai Kì Lâm, hất mặt vào phía