
"Không sao, chỉ là... hơi đau."
Nhìn thoáng qua cũng có thể nhận biết không đơn thuần chỉ là hơi đau bởi nét mặt cô đang căng lên chịu đựng. Dáng đứng cứng đờ, có phần mất tự nhiên. Trai đẹp cau mày, nét tự trách nhen nhóm lên nét mặt khi anh cẩn trọng đến độ rụt rè dìu cô đến sô-pha rồi lặng lẽ cúi lưng, lần lượt tháo từng chiếc giày cao gót dưới chân cô. Ngữ giọng anh nhẹ nhàng: "Thật không nghiêm trọng?"
Cô mạnh mẽ gật đầu, khẽ xoay chuyển vùng eo như thầm khẳng định thêm tình trạng cơn đau. Ban đầu, khi cơn đau bất ngờ ập đến, cô thật muốn ăn vạ trai đẹp cho hả nhưng trước thái độ chân thành kia cô chỉ biết gượng cười, cố pha trò nhằm giảm bớt sự khó xử cho cả hai: "Thật may! Cứ tưởng anh sẽ như những người khác khuyên tôi không nên đi giày cao gót bởi xương sống của phụ nữ có tuổi thường không dẻo dai như các cô bé đôi mươi."
Trai đẹp đứng thẳng lưng, nhìn cô từ trên cao bằng ánh mắt chưa nguội dòng dung nham: "Với quan niệm của riêng tôi - phụ nữ không thể đi giày cao gót cũng như đàn ông không thể làm tình. Thay vì đưa ra lời vô nghĩa, tốt hơn nên chọn cách mua tặng em những đôi giày cao vừa phải, khung đế chắc chắn và làm bằng chất liệu tốt." Giọng trai đẹp chậm rãi, nét mặt nghiêm túc không xen lẫn bất kì tia bỡn cợt nào; vừa nói anh vừa kéo khóa váy giúp cô, sau đó chỉnh trang lại y phục của mình.
Cô rũ mắt nhìn đôi giày cao gót màu đen, mũi nhọn có đính chiếc nơ bướm bé xinh bằng lụa điệu đà ngay dưới chân mình, môi nhếch lên nụ cười nửa vời. Lời anh quả thật chí lý, cuộc sống không phải cứ tốt đẹp thì con người sẽ chọn lựa; có những chọn lựa mang tính cảm quan cá nhân và thế nào là tốt đẹp, đôi khi chẳng có định nghĩa chuẩn xác tuyệt đối. Còn tặng giày cho cô ư? Những người tặng giày cho cô thường không khuyên mấy lời kia. Là phụ nữ, ai chẳng muốn bước đi trên đôi giày đẹp, vững chãi nhưng bọn cô chỉ là viên chức bình thường trong một tổ chức thiện nguyện bình thường, thu nhập có hạn lại chia trăm ngã nên dẫu muốn tự tặng quà tốt cho bản thân cũng phải suy tính trước sau. Cáo nhà cô thường bảo, đàn bà chọn giày như đàn ông chọn vợ; cô không mơ huyễn đến những đôi giày cao cấp mang thương hiệu xa hoa...
Còn đang mải miết ưu tư chuyện giày và đàn ông thì trai đẹp đã quay lại tự lúc nào cô chẳng hay biết. Anh đang lướt ngón trỏ to nhưng thuôn dài trên màn hình điện thoại, mắt chăm chú tìm kiếm. Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhàn nhạt cất lời: "Ban nãy đi vào, tôi thấy bên ngoài có nhiều taxi nên anh không cần phải gọi xe hộ tôi." Họ chỉ là bạn giường, tai nạn ngoài ý muốn này khiến thoáng vui phải dừng lại và trai đẹp rất thẳng thắn, âu cũng chẳng thể trách ai - cô thầm nghĩ rồi đưa tay đỡ phần hông còn âm ỉ đau, đứng lên.
Trai đẹp rời mắt khỏi màn hình, dùng một lực tay vừa đủ ấn cô ngồi xuống ghế. Ngữ khí của anh có phần không hài lòng: "Tôi đang gọi cho bác sĩ và không có ý định đưa em về."
"Bác sĩ?" Cô nhướng mắt hỏi lại rồi nhanh chóng xua tay chối từ: "Không cần phải phiền phức như vậy! Tôi đã quen với việc sống lưng già nua thi thoảng giận dỗi; còn các bác sĩ gia đình họ cũng cần được nghỉ ngơi." Nói xong, cô hướng mắt về phía bức tường bằng kính ướt đẫm mưa đêm.
Dạo gần đây, dịch vụ bác sĩ gia đình đang được ưa chuộng bởi những người có điều kiện kinh tế tốt. Khi gặp vấn đề về sức khỏe nhưng chưa đến mức phải cấp cứu, họ sẽ gọi đến trung tâm Y Khoa tin cậy nào đó thay vì vào bệnh viện xếp hàng chờ đợi đến lượt thăm khám. Bên trung tâm kia sẽ cử bác sĩ, y tá đến tận nhà riêng của khách hàng.
Ý cô đang nhắc đến dịch vụ này, còn trai đẹp thì không nghĩ vậy. Anh nhìn theo hướng mắt cô rồi nhún vai hững hờ: "Là bác sĩ cá nhân của tôi mà sức khỏe tôi lại không thường xuyên gặp vấn đề nên có lẽ, ông ta đã nghỉ ngơi đủ." Dứt lời, anh đưa điện thoại lên, áp vào tai.
"Tôi đã bảo là không cần..." Cô thô lỗ cướp lấy chiếc điện thoại trong tay trai đẹp, ấn vào biểu tượng kết thúc cuộc gọi và cao giọng. Có chìa khóa căn hộ trong Empire Spirit, có bác sĩ cá nhân, câu lời lại kiêu ngạo một cách quán tính; rốt cuộc bạn giường của cô là loại người nào? Công bằng mà nói, cô chẳng được phép bận tâm bởi đôi bên bình thủy tương ngộ, chân thành vốn không hàm chứa bất kì giá trị nào nhưng cảm giác bị lừa dối vẫn vô cớ xâm chiếm tâm trí khiến cô nhếch môi trào phúng: "Thành thật xin lỗi, chúng ta không thể tiếp tục làm tình!"
Điện thoại chớp sáng báo hiệu có cuộc gọi đến, trai đẹp vừa nhíu mày nhìn cô vừa nói nhanh với đầu dây bên kia: "Không còn việc gì nữa!" Đoạn, anh thả chiếc điện thoại rơi tự do vào lòng ghế sô-pha đơn ngay dưới tầm tay, đuôi mắt dài le lói ánh sáng lạnh hướng đến cô: "Tôi đã chiều theo ý em, không gọi bác sĩ. Đổi lại em nên tiết chế các vận động kịch liệt khiến thắt lưng thêm tồi tệ. Đừng để tôi phải cưỡng bách em đến bệnh viện!"
Một lời chứa trọn ý, trai đẹp đối diện cô bằng nét mặt cứng rắn, ngầm thông báo sẽ không có bất kỳ sự nhân nhượng nào khác. Cũng không đợi phản ứng từ cô, chân anh