
ai đã đưa tôi về không?
-Không, hôm qua lúc tôi tan ca thì chị vẫn ở đó và còn gọi thêm rất rất nhiều ly cocktail khác nữa.
An Ninh gật đầu và đôi mắt có chút thất vọng.
-Chị dường như không phải là tuýp người thích nơi đông đúc.
-Sao cậu lại nghĩ vậy? –An ninh tò mò.
-Thì…tôi nghĩ như vậy dựa vào cách ăn mặc cũng như cách chị uống rượu.
-Nhìn cậu cũng đâu có giống một sinh viên nghèo cần tiền.-Cô nói đầy vẻ châm chọc.
-Vậy sao? Dựa vào đâu mà chị nghĩ tôi là một công tử nhà giàu.
-Thì..chiếc xe của cậu và phong thái của cậu….
-Hahaha…-cậu trai cười lớn- chiếc xe là do tôi vất vả kiếm tiền ở hộp
đêm một năm trời đó. Cò phong thái của tôi vẫn vậy thôi, luôn luôn như
vậy.
An Ninh thích kiểu cách nó chuyện thẳng thắn đó, mặc dùng chưa gặp nhau
nhiều lần cũng chưa có gì với nhau nhưng cảm giác quen thuộc như đã gặp
nhau từ rất lâu khiến An ninh càng thêm tò mò.
-Cậu bao nhiêu tuổi? tên là gì?
-Tôi 19 và….chị cứ gọi tôi là…-Cậu khựng lại không nói nữa.
-Gọi là gì?-An Ninh tò mò.
-Là Dương.
-Tên thật của cậu không phải là Dương đúng không ?
-Uhm.
-Tại sao phải dùng tên khác ? sao lại không dùng tên thật ?
-Tôi không thích tên thật của mình, nó khiến tôi nhớ về quá khứ.
-Quá khứ đau buồn phải không ?
Dương cười mỉm, cậu nhìn xa xăm về phía trước, cái nhìn của một kẻ thông minh dày dạn mùi đời.
-sao cậu không hỏi tôi tên là gì ?
-Tôi không có thói quen nhớ tên người khác, chúng ta cũng chỉ mới gặp
nhau hơn nữa chị chỉ là khách du lịch. Nên chắc sau này cũng không gặp
lại.
Dương nói rất đúng, tại sao lại phải nhớ tên người khác trong khi không
muốn nhớ tới. Không biết tên, chỉ gặp nhau, đứng cùng nhau ở một khoảng
trời và nhìn về một phía. Sau khoảnh khắc đó sẽ trở về hiên tại và chúng ta lại là hai người xa lạ vậy…cần biết tên nhau làm gì ?
-Chị có đôi mắt rất giống chị tôi. Đôi mắt rất đẹp.
-Vậy, chị cậu đang sống với cậu chứ ?
-Không, chị đang ở một nơi nào đó trên trái đất này, không chừng lại đang ở một thế giới nào đó.
-Chắc đã lâu lắm rồi cậu không gặp chị.
-Gần 8 năm, gần 8 năm rồi tôi không gặp chị ấy. Đến ngay cả gương mặt
chị ấy tôi cũng không còn nhớ rõ nữa. Duy chỉ có đôi mắt của chị ấy, tôi không thể nào quên được.
An Ninh nhớ đến Tuệ Ninh- thằng em trai nhỏ bé của cô, nếu còn sống chắc giờ đây nó cũng đã cao lớn như Dương và cũng đẹp trai lắm.
Em trai An Ninh là một cậu nhóc thông minh, nhanh nhẹn và rất thấu
hiểu người khác. Cậu luôn biết cách khiến người khác phải mỉm cười lúc
cậu muốn và cũng có thể khiến họ khóc ngay lập tức, giống như một thần
lực cộng thêm học lực suất sắc hơn người.Chính vì vậy từ nhỏ Tuệ Ninh đã được tất cả mọi người yêu quý.
Bỗng dưng An Ninh thấy nhớ gia đình vô cùng, nhớ đến người cha vất vả
cực nhọc, đứa em mới lọt lòng hay khóc và nhớ đến một Tuệ Ninh hiểu
chuyện thông minh lanh lợi. Hàng lau trước mặt vẫn đang rì rào rèo rặt,
cô mong rằng chúng sẽ cùng gió mang nối niềm của cô đến bên cạnh những
người thân mà cô yêu quý, để rồi một ngày nào đó cô có thể lại được gặp
lại họ ở một nơi nào đó trên thế gian này.
Nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, hình ảnh của An Ninh vẫn không sao thoát ra
khỏi tâm trí cậu. Rõ ràng cô vẫn còn rất yêu cậu nhưng sao lại một mực
từ chối không chịu quay lại với cậu ? Tối hôm qua,mọi cảm xúc lại trở về điểm xuất phát. Lúc cậu đi lang thang ngoài đường , đã có lúc cậu muốn
từ bỏ, không tiếp tục chờ đợi An Ninh nữa, cậu sẽ tới bên Hạ Du, một Ha
Du hoàn mĩ như vậy sẽ không đến với cậu lần thứ hai.Nhưng cái giây phút
cậu nhìn thấy chiếc ô trong suốt và gương mặt của An Ninh đứng trước
quán Bar, mọi thứ đã thay đổi. Từ giây phút đó, trong mắt cậu chàn ngập
hình bóng của An Ninh, cậu đã nhớ cô nhiều như thế, mong muống được gặp
cô, được kể cho cô nghe cậu đã sống như thế nào trong suốt những tháng
ngày không có cô. Muốn hỏi han cô,muốn quan tâm cô. Và cứ thế, cậu như
con thiêu thân đi theo cô. Cậu chọn một ghế ngồi gần cô, nơi mà chỉ có
cậu mới nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô. Cậu lặng nhìn cô uống hết từng
ly cocktail một. Cho tới khi cô say…cô bắt đầu nói nhảm…một mình như một kẻ điên đang mượn rượu. Đến lúc này, cậu không thể đứng nhìn, cậu không yên tâm khi nhìn người con gái ấy say mềm ở chốn đầy cạm bẫy như vậy.
Và một lần nữa, cậu đã quên đi lỗi lầm với Hạ Du, cậu đã đến bên An
Ninh, ngắm nhìn cô ấy ở khoảng cách gần. Hóa ra đây là An Ninh lúc say,
cô cũng có lúc thác loạn và hư hỏng như vậy sao ? và cô bắt đầu nói…
-Cậu lại tới rồi sao?......Cậu chỉ là ảo giác của em..thì hãy để cho em
được ngắm nhìn cậu, đừng nói gì cả…đừng để em nghĩ rằng cậu đang ngồi
trước mặt em, đang ở cạnh em như một người bằng xương bằng thịt.
Tại sao? Tại sao cô lại không muốn gặp một Thiên Bảo bằng xương bằng
thịt? Cô vẫn còn nhớ tới cậu, nước mắt cô vẫn rơi mỗi lần nhắc đ