
do một tên trộm hóa trang để dụ mọi người ra khỏi nhà... Tuy tình tiết cũng lắt léo hấp dẫn,
nhưng trẻ con năm tuổi cũng không sợ.
Này này bạn Khanh, hôm chúng ta đi xem phim kinh dị, cậu đã từng kể
cho tôi những gì? Ma mặt thớt đâu? Người vợ khăn vàng đâu? Ém hàng như
vậy là không tốt đâu đấy nhé... Hà nghĩ bụng.
...
Hai kẻ thua cuộc được xác định, một là người kể câu chuyện "ít sợ" nhất, hai là người đến phiên khi ngọn nến vừa cháy hết.
Người thứ nhất là Khanh, người thứ hai là Minh Hà.
"Ngọn lửa của định mệnh!" Mỹ Kim cười khúc khích.
"Ngoại trừ việc ai đó chính là đi thay cho ai đó." Mai Chi bắt đầu ngáp, mắt liếc qua Thủy Linh, người kể câu chuyện "chú bé ma Pi tốt bụng"
(?!) còn hơn cả nhạt.
"Vừa hay, tôi và cậu đều không biết sợ." Hà vươn vai trong... bóng tối. "Này, tôi còn thấy thơ mộng là đằng khác!"
Gió vi vu thổi. Đom đóm lập lòe lẫn với những đốm sáng ma trơi. Khi mắt
đã quen với bóng tối, có thể nhìn thấy giữa nền trời tím than, hình bóng những ngôi mộ đủ hình dạng nổi lên sừng sững.
Hai người cầm đèn pin đi lòng vòng, nói đủ các thứ chuyện một hồi. Không nhận ra thấp thoáng giữa những lùm cây cỏ dại, từ căn chòi rách ở một
góc rất khuất ven nghĩa địa, có một đôi mắt tinh như cú vọ đang dõi theo họ.
Trên gương mặt đen đúa, nhem nhuốc là một biểu cảm gần như kinh ngạc.
Cho đến khi tin chắc mình không thể nhầm lẫn, bàn tay chằng chịt sẹo vội vã lần vào túi quần, lấy ra di động cục gạch.
"Anh Cường, chính là nó!"
-
"Em không điên! Em thề! Địa bàn của em ở đây, hơn nữa mắt mũi em, anh còn lạ gì?"
-
"Được! Chiều mai em sẽ xác minh lần nữa rồi gọi lại cho anh."
...
"Mười lăm phút rồi đấy! Ở đây cũng chán quá, chẳng có cái gì. Mình về thôi." Hà nhìn đồng hồ trên màn hình di động.
"Cứ ở lại thêm một lúc." Khanh đưa mắt nhìn lên bầu trời giăng đầy sao
sáng, dưới ánh trăng Hà cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn của cậu ta có gì đó thật là hoài niệm.
"Cậu thích sao à?"
"Không. Chỉ là để chúng ta có không gian riêng thôi. Vì mai tôi phải về Hà Nội rồi, không biết bao giờ mới gặp nữa."
"Sao vậy?" Hà ngạc nhiên, cô chưa nghe gì về chuyện này, nhưng quãng
thời gian quen biết cậu đủ để cô đoán được. "Ba cậu lại có việc cần,
đúng không?"
Khanh chỉ trầm tĩnh gật đầu.
Lãng phí tuổi trẻ! Là suy nghĩ xuất hiện trong đầu Hà. Nhưng cô không dám nói ra. Thay vào đó...
"Tiếc thật, các cậu đến đây rồi còn chưa kịp đi Cúc Phương nữa."
"Linh ở lại. Khi nào mọi người về sẽ cho xe đến đón tất cả luôn."
"Không cần phải như vậy đâu!" Hà lúng túng. Dù bạn trai có gia cảnh thế
nào, cô cũng không phải dạng người thích làm phiền người khác.
Khanh không nói gì. Chiếu theo tính cách của cậu ta. Thế là có nghĩa là "miễn bàn".
"Khanh này..." Cô ngập ngừng, dõi theo một đốm sáng bay lượn quanh những lùm cây.
Thoáng thấy đôi đồng tử màu xám đang hướng về phía cô, kiên định chờ
đợi. Hà hít một hơi thật sâu, rồi quyết định nói ra cái điều mình thắc
mắc hơn một tháng nay.
"Chúng ta... có phải trước đây... hồi nhỏ, đã từng gặp nhau?" Rất may, bóng tối đã che đi đôi má ửng hồng.
Thật yên lặng. Trong một đêm như thế này, những linh hồn có lẽ cũng đang say ngủ.
"Sao cậu lại nghĩ vậy?" Khanh hỏi ngược lại. Một phản ứng mà Hà hoàn toàn không ngờ tới.
"Tại sao ư?" Thật quá đáng, đừng nói cậu đã quên những gì chính tay mình viết rồi đấy nhé. Hà bực bội nghĩ.
Hay cậu ta muốn giấu? Để chờ một thời điểm thích hợp? Nhưng lúc này là thích hợp nhất rồi còn gì? Trăng thanh gió mát...
...
"Thế nào, thế nào? Tình yêu trong- tối đã tiến triển đến đâu rồi?" Mỹ
Kim gần như nhào ra khi thấy bóng dáng Minh Hà thấp thoáng ở cửa phòng
con gái.
"Có mà cái đầu em trong tối ấy." Hà lạnh lùng.
"Này này, trước khi đi ngủ chúng ta chia sẻ kinh nghiệm tình trường một chút đi." Việt Hương (lại) lanh chanh.
"Chị nhà quê như vậy mà cũng có kinh nghiệm hả?" Tóc đỏ bĩu môi.
"Này này, chị đã từng có bạn trai đấy nhé!" Tóc ngắn giơ chân đạp đạp.
"Cái gì?" Minh Hà trố mắt. "Sao cậu chẳng bao giờ kể cho tớ?!"
"Tại vì bây giờ tớ mới nhớ ra!" Hương phá lên cười. "Chuyện là thế này..."
Năm cô gái nhanh chóng ngồi thành vòng tròn trên phản. Trông họ có bóng
dáng của những người da đỏ đang ngồi trong lều họp bàn chuyện xâm chiếm
lãnh thổ của ai đó...
"Đó là năm lớp bảy. Hồi đó tớ để tóc dài, hay bị thằng nhóc hỗn láo ngồi bàn dưới giật tóc. Đến một hôm tức nước vỡ bờ quay xuống dưới tát cho
nó một cái nảy đom đóm mắt. Hai tuần sau thằng bé tỏ tình luôn mới ghê.
Ờ, dù sao cũng là lần đầu tiên, nên vui vẻ nhận lời. Cũng kéo dài được
hơn một năm. Rồi bỏ cuộc. Chịu không nổi. Hồi xưa chưa có gì, cãi nhau
đánh nhau còn thấy vui. Yêu vào rồi chả hiểu sao nhạt toẹt. Mà cậu