
trong lòng anh lúc này đau hơn lúc nào hết, người con gái mà anh yêu hết lại phải chịu căn bệnh quái ác này, anh không thể làm gì giúp cho nó cả. giờ việc duy nhất anh làm được là ở bên nó cùng nó trải qua những khó khăn sắp tới.
Cuối cùng nó vẫn không thể rời xa anh được vì anh và nó không thể sống thiếu nhau.
Anh và nó đến nhà ông nó, nó quyết định sẽ sống nốt thời gian còn lại ở bên anh và sẽ không làm phẫu thuật vì nó sợ nó sẽ ngủ mãi mãi như vậy thì nó sẽ không được nhìn thấy anh nữa . Anh tạm thời cứ chấp nhận thế rồi khuyên nó sau thôi. Khi anh và nó đến nơi thì đã thấy thiên thanh ở đó, nó và anh không khỏi ngạc nhiên.
- hai đứa đến rồi à. Ông và thiên thanh đợi hai đứa lâu rồi đấy- ông nó nhìn hai người cười
- sao thiên thanh lại ở đây? Sao ông biết hai đứa con sẽ đến – nó và anh không thể không bất ngờ trước lời nói của ông.
- Nếu hai đứa yêu nhau thật lòng thì con sẽ không đi nữa vả lại con phải đến đây lấy lại cái này nữa chứ - ông chìa tờ đơn li hôn ra đưa cho nó
- Cái gì vậy?- anh nhanh chân đến lấy trước
- Vợ à! Em “chu đáo” thật đấy, dám lén anh viết sẵn cả đơn li hôn rồi a!- anh nhìn nó cười với ánh mắt “âu yếm”
- Em xin lỗi mà! –nó cầm tay anh lay lay nũng nịu tỏ ý hối hận
Mọi người tự hỏi tại sao anh và nó lại như vậy sao? nếu có một ngày bạn nhất định phải xa người mà bạn yêu quý thì bạn sẽ mong rằng những giờ phút bên người đó sẽ thật vui vẻ, hạnh phúc. Anh và nó chấp nhận sự thật để cùng nhau sống vui vẻ những ngày còn lại.
- chỉ lần này thôi đấy!- anh nhéo mũi nó
- cảm ơn anh –nó cười rõ tươi.
- Hèm hèm- ông nó ra hiệu khiến hai người giật mình, họ như thể chỉ nhìn thấy nhau chứ không để ý đến ai khác.
- Ông có chuyện muốn nói với con- ông nhìn nó với vẻ mặt nghiêm túc
- Con không thay đổi quyết định đâu. Con không muốn là phẫu thuật đâu như vậy nhỡ đâu con phải rời xa anh lâm thì sao-nó ôm chặt lấy tay anh như thể hiện sự quyết tâm của nó
- Ông cứ làm theo ý cô ấy đi ạ. Con sẽ cùng cô ấy sống hạnh phúc nốt quãng thời gian còn lại- anh nhìn ông áy náy, không biết anh làm thế có ích kỉ lắm không nhưng anh không muốn mất nó nhanh như vậy.
- Ha ha ha… ha ha ha- cả ông và thiên thanh nhìn hai người rồi bật cười thoải mái
- Ông xem hai anh chị kìa, tình cảm quá đi- thiên thanh vừa cười to vừa nói
- Đúng là chân tình, chân tình- ông nó cười to
Ông nó và thiên thanh cười vật vã khiến nó và anh ngơ ngác không hiểu. không hiểu trong hoàn cảnh này thì hai người đó cười vì cái gì cơ chứ
- đây người ta gọi là cái gì gặp được chân tình ông nhỉ-thiên thanh vẫn cười giả vờ hỏi ông
- họa nạn gặp được chân tình, họa nạn gặp được chân tình đó- ông nó lặp lại đến hai lần.
nó và anh ngơ ra vì những biểu hiện của hai người.
- có gì mà hai người lại cười vui vẻ được thế chứ?- anh tỏ ý hơi giận khi hai người cười trước hoàn cảnh của anh và nó
- ta cười vì sự ngốc nghếch của hai đứa đó. Hai đứa cực kì thông minh, đều là những người lãnh đạo tài năng nhưng khi liên quan đến chuyện của đối phương thì đứa nào cũng loạn cả lên chẳng chịu suy xét gì cả- ông nó vui vẻ.
- ông nói thế có ý gì ạ- anh và nó không hiểu
- thì hai đứa cứ như trẻ con thế thì ông lấy đâu ra chắt mà bế, thế nên ông và em mới nhân cơ hội này dựng nên một màn kịch để xúc tiến tình cảm của hai người – thiên thanh nói
- màn kịch?- cả anh và nó cùng hỏi
- thì việc cháu bị u não ấy? không ngờ hai đứa thông minh vậy mà lại dễ sập bẫy vậy- ông nó cười vui trong khi nó và anh thì quay cuồng trong một mớ bong bong
- cũng chỉ tại ông cháu mình diễn quá đạt ông ạ, hay là chúng ta chuyển sang sản xuất phim luôn đi ông- thiên thanh mặc kệ anh và nó sang tung hứng với ông nó.
- Cũng nên cảm ơn tình yêu bọn nó dành cho nhau quá lớn nên chỉ kịp lo lắng cho nhau mà không kiểm tra thêm chứ nếu không ông cháu mình làm sao có đất diễn lâu vậy- ông nó cười. tình yêu của bọ trẻ thật đáng ngưỡng mộ, thật đáng ngưỡng mộ
Sau một hồi rối loạn cảm xúc vừa vui, vừa giận, vừa nghi ngờ, vừa hi vọng vào những gì mình vừa nghe thấy, anh mới nhìn ông và thiên thanh đang cười nói mà điên lên, nhưng trước hết cần phải xác định chính xác những gì đang diễn ra.
- ông à! – nó hét to khiến ông và thiên thanh giật mình thôi không cười to nữa.
- ý ông là vợ con không bị sao ạ?- anh hỏi lại
- tất nhiên rồi nếu không làm sao ta có thể để cháu gái mình chết dễ dàng như vậy chứ. – ông cười
- cũng tại hai người lo quá hóa ngốc thôi chứ chị dâu mà bị vậy thì cả nhà phải về rồi chứ- thiên thanh trách hai người.
- vậy còn việc con bị ngất, và bác sĩ ạ?- nó hỏi ông, nó cũng đã gặp bác sĩ hỏi qua về tình trạng của mình mà.
- Chị bị ngất do kiệt sức còn việc bác sĩ thì…- thiên thanh giải thích
- Đó là bệnh viện nhà ta nên muốn gì không được. để tránh