Polaroid
Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325713

Bình chọn: 8.5.00/10/571 lượt.

ải mái đối mặt Đỗ
Thăng, mỉm cười lễ độ cùng anh chào hỏi: “Đỗ tổng ngài khỏe, đã lâu không gặp!”

Đỗ Thăng, đã lâu không gặp, anh mạnh khỏe không? Tại sao tôi cảm thấy anh rất
tiều tụy? Tại sao tôi cảm thấy được ở trong đôi mắt của anh chứa đựng rất nhiều
đau thương? Đừng, đừng mang vẻ mặt như vậy xuất hiện ở trước mặt của tôi, đừng
để cho tôi phải nghĩ nhiều, đừng dể cho tôi cảm thấy, anh đang khổ sở là vì
tôi!

Đỗ Thăng ánh mắt thật sâu nhìn tôi, mọi người lập tức muốn phát hiện giữa chúng
tôi trong lúc này có vấn đề gì đó, thì Đỗ Thăng lên tiếng, chỉ là không nói với
tôi, mà là nói với phụ tá của anh. Anh nói: “Đi tới quầy phục vụ nói, hóa đơn
của Nhậm tiểu thư tính vào của chúng ta.”

Tôi nhìn phụ tá đang sải bước đi tới quầy phục vụ, vô thức buộc miệng nói: “Gặp
phải Đỗ tổng thật tốt, có thể cho chúng tôi nuôi cơm (ý chỉ thích
cho ăn)
.”

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi giật mình.

Bên tai vang lên lời Đỗ Thăng trước kia đối với tôi hết sức cưng chiều đã nói:
“Phẩm Phẩm đừng sợ, cho em nuôi cơm!”

Bi thương trong nháy mắt xông lên đầu. Tôi giương mắt nhìn Đỗ Thăng, anh ấy
cũng vừa như trải qua cảm giác cực kỳ bi ai?

Tôi cố gắng nặn ra nụ cười đối với Đỗ Thăng nói: “Còn chưa kịp chúc mừng Đỗ
tổng, nghe nói ngài. Tôi chúc ngài cùng vị hôn thê hạnh phúc đến bạc đầu giai
lão.”

Nói xong lời cuối cùng chính là cái kia chữ “Lão” thì tôi cơ hồ đã không phát
ra được thanh âm nào. Nhìn lại Đỗ Thăng, không biết có phải hay không là tôi
nhìn lầm, anh thế nhưng lại hồng hồng vành mắt.

Cố Thiến thấy tôi càng ngày càng khó lấy khống chế tâm tình của mình, cầm lấy
túi của chúng tôi vội vã cùng mấy người khách sáo chào cáo biệt, sau liền lôi
tôi ra khỏi Phúc Mãn Lâu.

Vừa ra Phúc Mãn Lâu tôi ngay lập tức cả người xụi lơ ngồi chồm hổm trên mặt đất
từng ngụm từng ngụm thở, Cố Thiến đứng đối diện nhìn mặt tôi đau lòng hỏi tôi
có khỏe không; tôi nói: “Thiến Thiến, tớ mới vừa nhìn thấy Đỗ Thăng, tớ không
có té xỉu, tớ không có phát điên lên, tớ không có khóc, cậu nói, tớ có phải hay
không rất lợi hại!”

Cố Thiến vành mắt đảo một cái liền đỏ, cô ấy có chút nghẹn ngào nói với tôi:
“Phẩm Phẩm, cậu là lừa gạt chính mình hay là lừa gạt quỷ, cậu không có khóc,
cậu nói không có khóc vậy bây giờ mặt cậu đầy nước mắt là tại sao!”

Tôi cũng không nhịn được nữa tựa vào vai Cố Thiến khóc rống lên. Tôi nói:
“Thiến Thiến, tớ thà rằng lúc anh ấy nhìn tớ không cần như vậy bi thương, tớ thà
rằng anh ấy hoàn toàn đã quên tớ! Nhưng mà tớ có thể cảm thấy trong lòng anh ấy
vẫn như cũ có tớ, cậu nói tớ làm sao có thể quên được anh ấy!”

Sau khi cảm xúc của chúng tôi bình tĩnh lại, Cố Thiến nói với tôi: “Phẩm Phẩm,
cảm giác của cậu không có sai, Đỗ Thăng anh ấy lúc nhìn cậu, thật sự là rất bi
thương.Lúc cậu chúc anh ấy và vị hôn thê hạnh phúc bạc đầu da lão, tớ có thể
thấy được anh ấy rõ ràng là đã đau đến khó có thể nhịn, lại vẫn phải liều mạng
ẩn nhẫn và đè nén, cái dáng vẻ của anh ấy và cậu trước kia, giống nhau như đúc!
Phẩm Phẩm, giữa hai người, có phải hay không có cái gì hiểu lầm? Theo giác quan
thứ sáu của tớ, hai người, rõ ràng vẫn là yêu nhau!”

Tôi nói: “Vẫn yêu nhau? Vậy thì như thế nào! Anh cuối cùng cũng là lựa chọn bỏ
tớ! Hơn nữa một lời giải thích cũng keo kiệt không chịu nói với tớ! Thiến
Thiến, lòng của tớ đau quá! Tớ phải rời khỏi nơi này! Nếu không, tớ vĩnh viễn
không bỏ được Đỗ Thăng!”

Cố Thiến tràn đầy thương
tiếc cũng không đành lòng nhìn tôi nói: “Phẩm Phẩm, đi ra nước ngoài đi!”




Mấy hôm trước Cố Thiến
nghe sư huynh nói sau Quốc Khánh, nhà nước sẽ cử một số người ra nước ngoài du
học, thời gian là một năm ở NewYork. Cô ấy nói cô ấy vốn không quan tâm đến
chuyện này vì nghĩ xung quanh chẳng ai có khả năng nắm bắt được cơ hội này,
nhưng khi nhìn thấy tôi vừa khóc vừa gào thét muốn né tránh Đỗ Thăng trong lòng
đột nhiên lại nghĩ ra chuyện này.

Tôi suy nghĩ nghiêm túc một chút, cảm thấy việc xuất ngoại lần này rất khả thi.

Trước hết là tôi có thể Đỗ Thăng. Ngành IT phát triển như vậy, Đỗ Thăng lại là
ông trùm trong ngành IT, mọi thành tựu khoa học kỹ thuật đỉnh cao đều do anh
làm chủ, chỉ cần tôi ở lại thành phố D, chỉ cần tôi không đổi nghề thì trước
sau gì cũng không thể tránh được việc gặp gỡ trao đổi cùng anh. Cho dù phần lớn
thời gian tôi không cần phải tự mình đi gặp gỡ anh, nhưng là người trong giới
IT thì tôi không thể không thường xuyên nghe nói đến hai chữ “Đỗ Thăng”.

Hơn nữa, nếu tôi xuất ngoại cũng là giúp mẹ hoàn thành ước mơ lớn nhất của
bà____ ngay từ khi tôi còn rất nhỏ bà đã ước mơ tôi được đi du học ở nước
ngoài.

Tôi bây giờ đang là nghiên cứu sinh năm hai, một năm du học này tương đương với
học năm ba ở nước ngoài, sau khi trở về nước có thể tốt nghiệp luôn. Như vậy
một năm xuất ngoại này không hề làm trễ nải thời gian của tôi, ngược lại tôi có
thể dùng một năm này để cân bằng lại tâm trạng của mình, thật sự là nhất cử
lưỡng tiện.