
ắt to
linh động. Lúc tôi ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn tôi vẻ thán phục. Biểu tình thẳng
thắn của cô ấy khiến tôi không thấy ghét, mà còn thấy vẻ thành thật đáng yêu,
không nhịn được muốn trêu chọc. Tôi nói: “Ở nơi nhiều phụ nữ tầm thường hiếm có
như thế này, may mà cuối cùng vẫn có một người có thể phân biệt được hàng tốt
hàng xấu giống như em”.
Cô gái nhỏ nghe xong, trừng mắt nhìn tôi rồi ra sức giải thích: “Anh ngàn vạn
lần đừng có hiểu lầm, em không phải phân biệt hàng tốt hàng xấu. Chỉ là em cảm
thấy hơi mệt mỏi nên tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, nhưng nhìn đi nhìn lại, những
chỗ tốt đều có người rồi, chỉ còn cái bàn này đặc biệt không có cô gái nào ngồi
còn có một chỗ trống, em chỉ ngồi nghỉ ngơi thôi, anh ngàn vạn lần đừng có ý
nghĩ là em muốn tiếp cận anh! Mẹ em bảo em còn nhỏ, không nên sớm sa đà vào
tình yêu nam nữ, nhân lúc còn trẻ nên học thêm chút gì đó để cống hiến nhiều
hơn cho xã hội thì sống mới có ý nghĩa”.
Tôi cảm thấy nha đầu này rất thú vị, còn lắm mồm nữa. Tôi hỏi cô ây ở công ty
nào, nhưng cô ấy nói cô ấy đang còn là học sinh, tôi không biết cô ấy thật sự
là học sinh hay không muốn nói rõ với tôi. Dù sao thì hứng thú của tôi đối với
cô ấy càng ngày càng tăng. Tôi hỏi tên cô ấy là gì, nhưng cô ấy chưa kịp trả
lời thì lại có một cuộc điện thoại gọi tới. Tôi vội nói trước khi cô ấy rời đi:
“Nha đầu, nhớ nhé, anh là Đỗ Thăng”. Nhưng nhìn vẻ mặt ngốc nghếch lúc cô ấy
chạy đi tôi cũng biết, nha đầu này thật không muốn biết tôi là ai. Hoặc là căn
bản cô ấy cũng chẳng biết Đỗ Thăng là người nào, khiến tôi cảm thấy, số người
biết đến tôi không phải là rất nhiều, cho thấy bình thường tôi chưa đáng kiêu
ngạo, cần cố gắng kiêu ngạo thêm một chút nữa mới được.
Ngày hôm sau tôi không đến đó mà phải đi thuyết trình. Lúc tôi học ở Mĩ thì có
một vị giáo sư gốc Hoa tôi vừa yêu vừa hận, lúc còn sống vừa là bằng hữu tốt
lại vừa là giáo sư của tôi. Lúc tôi trở về nước thì trường học của vị giáo sư
này vẫn hết sức mời tôi đến trường thuyết trình. Tôi cơ bản không quan tâm,
nhưng không hiểu vì sao, nghĩ đến vị giáo sư này, mặc dù ông ta đã khiến tôi vô
cùng đau khổ nhưng dù sao cũng là ân sư tôi kính yêu nhất, cũng đã dạy tôi rất
nhiều điều có ích, vì vậy tôi đáp ứng lời mời của bạn ông ta.
Trong lúc tôi đang thuyết trình thì phát hiện nha đầu ngốc ngày hôm qua ngồi
ngay ở hàng ghế đầu tiên! Thì ra cô ấy thật sự là một học sinh. Nha đầu này rất
thú vị, rõ ràng ngày thường rất thông minh cơ trí nhưng lại có thể luôn luôn
gây ra những chuyện ngốc nghếch. Nhìn dáng vẻ đau khổ của thầy hướng dẫn cô ấy,
tôi cảm thấy công việc vô vị tẻ nhạt này lại trở nên thú vị hứng khởi vô cùng.
Nhưng lúc cô ấy chơi đùa thì thầm cùng tên nam sinh ngồi cạnh, tôi thấy cực kỳ
khó chịu. Tôi có cảm giác một cái gì đó chỉ thuộc về mình bỗng nhiên lại bị
người khác hưởng thụ. Tôi hiểu rõ, tôi đã có ham muốn chiếm giữ với nha đầu này
rồi.
Kết thúc buổi thuyết trình, tôi vốn không muốn đi ăn cùng các vị đứng đầu ở
đây, tôi biết chắc bọn họ có yêu cầu tôi làm chuyện gì đấy. Nhưng ở sau khán
đài, tôi nhìn thấy nha đầu klại thay đổi chủ ý, quyết định đi ăn, hơn nữa còn
đem cô ấy đi cùng.
Mỗi khi nhắc đến cô ấy, thầy hướng dẫn của cô ấy luôn mang một vẻ mặt vô cùng
đau khổ khiến tôi thấy thật sự rất thú vị. Thầy hướng dẫn của cô ấy nói cô ấy
tên là Nhậm Phẩm, còn nói tên của cô ấy với con người cô ấy giống nhau, nhìn
đáng yêu như vậy, nhưng thật ra thì chẳng đáng yêu chút nào.
Trên bàn ăn, cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là như lang như hổ. Nha đầu kia
dáng vẻ thanh mảnh, không tưởng tượng là có thể ăn đến mức chẳng nhìn thấy ai
nữa. Đôi mắt to của cô ấy giờ đây sợ rằng ngoài thức ăn cũng chỉ có thức ăn
thôi, mấy người ngồi cạnh cô ấy hoàn toàn làm như không thấy.
Nha đầu này thật thú vị, đang ngồi cùng không phải hiệu trưởng thì là thư ký,
thấp nhất cũng là thầy hướng dẫn, nhưng những người này trong mắt cô ấy không
sánh bằng cái bàn đầy thịt ba chỉ này.
Tôi nhìn vẻ mặt hạnh phúc lúc ăn của cô ấy, trong lòng thấy êm ái vô cùng,
giống như có một bàn tay em bé sơ sinh đang nhẹ nhàng xoa xoa. Tôi nhịn không
được nghĩ phải trêu chọc cô ấy. Tôi dùng chút tiểu xảo khiến cô ấy đến ngồi bên
cạnh tôi, trêu cho cô ấy uống rượu.
Nha đầu này, thật là một tiểu yêu tinh khiến người khác muốn trêu chọc! Cô ấy
căn bản không ý thức được gương mặt đỏ hồng cùng đôi mắt mở to mênh mang mù
sương khiến người khác thương tiếc đến cỡ nào! Không biết có phải vì rượu hay
không mà tôi cảm thấy mình trở nên dễ rung động, mỗi khi quay lại nhìn cô ấy
tôi đều có loại dục vọng mãnh liệt ôm cô ấy vào lòng, hung hăng hôn lên đôi môi
mềm mại đỏ tươi kia.
Tôi có chút giật mình đối với rung động của mình. Mặc dù tôi không phải là
người đàn ông thủ thân như ngọc, nhưng không phải loại người phóng túng tùy
tiện. Tôi không lập đền thờ là thật, nhưng đối với phụ nữ tôi lựa chọn kỹ càng
cũng là thật. Nhưng không tưởng tượng được đối với một cô gái nhỏ vừa mới gặp
tôi lại có hứn