
-Hai người là chị em-nó và Phong đồng thanh
-Chị là người đã cướp đi tất cả mà tôi có từ nhỏ đến lớn ai cũng thương yêu chị,tôi chẳng là gì trong nhà đó cả. Chị được cưng chiều đến vậy
sao không qua Mĩ sống chung với ba mẹ đi mà ở đây làm gì-Vy chỉ thẳng
vào mặt Ánh nói
-Chị làm vậy là để giúp em chị biết ba mẹ rất
thương em có khi còn thương em còn hơn cả chị nhưng em không hề hay biết điều đó Vy à, từ nhỏ chị đã rất yếu còn thêm bị hen nữa nên ba mẹ mới
quan tâm chị hơn. Còn việc chị không qua Mĩ là vì chị không muốn xa Mi
một người bạn rất tốt thời thơ ấu của chị.
-Chị tưởng những điều đó tôi sẽ mềm lòng hay sao, không bao giờ
-Chị không muốn em hại người bạn thân nhất của chị từ lần này đến lần
khác, em đối xử với Mi quá tệ-Ánh nắm chặt tay Mi và ngay lúc này đây Mi đã rơi nước mắt vì sự chân thành của đứa bạn
-Tất cả Vy làm là vì Quân mong Quân hiểu cho Vy
-Tại sao lại làm vậy-hắn như người mất hồn
-Vì Vy biết Quân thích Mi-Vy luôn nghĩ là vậy mặc dù Vy đã cố gắng níu giữ lấy hắn
-Thích ư? Một con người luôn cho mình đúng, tự quyết định mọi chuyện. Cô nghĩ tôi thích sao.-nói rồi hắn bỏ đi
Lại là đôi mắt này một đôi mắt nhìn về nơi xa xăm và tràn ngập nỗi buồn của một người con trai
Huy đứng đó nãy giờ mà không thốt ra lời nào mà chỉ im lặng chứng kiến
mọi chuyện, Huy hiểu rất rõ về con người của nó, nó là một cô gái yếu
đuối lúc nào cũng che giấu tình cảm của mình vẻ bề ngoài nó luôn mỉm
cười, luôn lạc quan, luôn yêu đời vậy đấy nhưng sâu trong tâm hồn nó lại khác,có một khoảng trống mà nó chưa thể lấp đầy được .
Những
gì hắn nói nó đều hiểu có khi còn biết hắn đang nghĩ gì, tâm trạng nó
lúc này cũng đâu kém gì hắn. Sao hắn không nghĩ tại sao nó lại tự quyết
định mọi chuyện, nó làm vậy để làm gì? dĩ nhiên là để tốt cho cả hắn và
nó cả hai sẽ không bị ràng buộc giữa một mớ tình cảm hỗn độn.
-Cuối cùng mọi chuyện cũng đã sáng tỏ, còn về phần Vy cô về vắt tay lên
trán mà suy nghĩ những việc mình làm đi nhé-Phong hậm hực
-Thôi về-Huy nắm tay nó lôi đi
-Huy đợi tao về với mày-Phong í ới gọi đuổi theo nó và Huy
-Thôi mày ơi tao phải chở Mi về không có thời gian tám chuyện với mày đâu-Huy dắt xe đạp ra cổng trường
-Hê hê kệ chớ tao về một mình buồn lắm thằng Bốp về trước rồi
-Mày là thằng phá hoại Phong à-Huy nheo mắt
-Ơ thằng này hay nhỉ thì tao hộ tống mày với Mi về mà
-Thôi Huy ơi Pin về chung với tụi mình cũng được-nó leo lên xe Huy cười tũm tỉm
Trên đường về ba đứa nói chuyện trên trời dưới đất vui ơi là vui, phải
công nhận là Huy vui tính ghê vậy mà lâu nay nó cứ tưởng Huy là người ít nói cơ đấy hì. Phong đi đường cứ cười mãi, cười híp cả mắt xém tí nữa
là lao xuống mương nằm làm nó với Huy cười sặc sụa.
-Bye hai người nhá, Pin về đây. Tí nữa Pin sang nhà Su chơi nhớ mổ gà mổ lợn gì đấy đãi Pin nghen hê hê
-Ok baby-nó ra hiệu đồng ý
-Haha Mi gọi Phong là baby vui ghê, từ nay Phong có biệt danh mới “baby Phong”-Huy phấn khích cười khúc khích
-Huy chỉ được cái nói đúng
Đối với nó hôm nay là một ngày không quá tệ nhưng nó đâu biết rằng có
một người người đang đi lang thang vì nó. Nó vẫn cứ vui đùa cùng ai đó
mà quên mất hắn.
-Huy về cẩn thận nghen, mai qua chở Mi sớm rồi tụi mình đi ăn sáng-nó bước xuống xe nói
-Tuân lệnh
Nó bước vào nhà hiên ngang mà quên mất có sự hiển diện của mẹ
-Con với chả cái đi đâu giờ mới về
-Dạ con đi học-nó rối quá nói bậy luôn
-Bệnh hả con, giờ đã 12h ròi con học hành gì nữa
-Dạ cô lớp con nói cả lớp ở lại bàn chuyện học hành á mà-nó cười ngượng
-Rửa tay chân đi rồi vào nhà ăn cơm
-Yêu mâm nhất con đói meo rồi đây nè-nó ôm chầm lấy mẹ hôn chụt chụt
Nó đang nằm ngủ ngon lành thì nghe có ai đang la inh õi ngoài cổng
-Su ới ời ơi
-Tên hách dịch nào phá đám giấc ngủ của bản cô nương vậy hả? gru-nó đâm gắt
-Là gì nãy giờ mà Pin gọi không nghe vậy?
-Ngủ-nó trả lời tỉnh bơ
-Ơ hay nhỉ để cho người ta kêu rát cả cổ mà mình nằm trong nhà ngủ
-Hì Su tưởng đang mơ nên không ra mở cửa-nó cười khì
Phong là một chàng trai tốt luôn biết quan tâm tới con gái đặc biệt là
biết họ đang nghĩ gì vì thế nó luôn cho Phong là người hiểu tâm lí của
người khác, từ lúc nhỏ Phong đã ra dáng là một người con trai tốt, bảo
vệ nó khi cần thiết. Khi lớn lên Phong vẫn vậy vẫn lo lắng cho nó như
ngày nào và ngay lúc này đây Phong đã cho nó quay lại thời tuổi thơ.
-Pin cầm qua bộ xếp hình mà hồi nhỏ Pin với Su hay chơi nè-Phong giơ nó ra trước mặt nó
-Pin còn giữ hả?-nó ngạc nhiên
-Ờ, mình chơi nha-Phong lấy những mảnh ghép nhỏ trong hộp ra
-Bộ này Su ghép được rồi chỉ có Pin là chưa ghép được thôi hì
-Thì giờ Pin biết ghép rồi, bây giờ tụi mình