
…….-nó im lặng
-Mi nghĩ trốn tránh tình cảm sẽ giúp Mi sống tốt hơn sao, Mi lầm rồi
………
-Vì thế hãy đến với người đó đi đừng bận tâm gì đến Huy, Huy cũng đâu
đến nỗi xấu hì hì có hàng tá em theo đấy chứ-Huy cười khì trông thật dễ
thương
Nó vẫn im lặng, một không gian yên tĩnh sẽ đưa nó đến một quyết định sáng suốt
Những ngày sau đó nó bắt đầu đi học lại nhưng nó không phải là chính nó
nữa nó đã thay đổi hoàn toàn, một con người trầm lặng,ít nói,ít cười,ít
tiếp xúc với mọi người xung quanh hơn mà chỉ cắm đầu vào học. Nó cứ như
một cỗ máy, không hiểu vì sao mà nó thay đổi đến mức Ánh là bạn thân của nó cũng phải ngạc nhiên. Ngoài giờ học nó còn đi làm thêm để kiếm tiền
đơn giản là vì nó không muốn dựa dẫm vào ba mẹ nuôi của nó nữa mà muốn
tự lập ngay từ bây giờ. Ngày ngày nó đi làm thêm ở quán kem nhỏ từ 7h
đến 9h tối mới về. Một sự thay đổi lớn đối với nó ngay cả khi gặp Huy và hắn nó đều lướt qua một cách lạnh lùng, thực sự nó làm vậy có đúng
không đây. Cái ngày nó chấp nhận tình cảm của mình là khi nào?
Đối
với nó việc học bây giờ là quan trọng nhất vì từ nhỏ nó đã có ước mơ làm nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, mẹ nó thường nói “Con thật sự có
năng khiếu giống hệt mẹ con vậy” lúc nhỏ nó không hiểu mẹ đang nói gì
giờ thì nó đã hiểu.
-Mi ơi bài vẽ thiết kế của bà được giải nhất nè-Ánh chìa tờ báo ra trước mặt nó tỏ vẻ vui mừng
….-nó chỉ im lặng mà cầm lấy tờ báo
Tối đó nó vội chạy nhanh vào quán với sự lo lắng
-Xin lỗi chị em tới muộn-nó cuối đầu
-Không sao, em vào thay đồ đi khách tới đông quá
Mọi khi nó tới rất đúng giờ không biết tại sao hôm nay lại tới muộn gần cả tiếng đồng hồ may chị chủ quán dễ tính chứ không nó đã bị đuổi việc
rồi. Nó đi từng bàn để khách gọi món bỗng nó khựng người lại.
-Ủa sao bà lại ở đây-mặt hắn ngây ngô
-Qúy khách dùng gì vậy-nó nghiêng đầu sang hỏi cô bé bên cạnh
-Dạ kem dâu-cô bé lí lắc trả lời nó
Nó hơi bất ngờ vì con nhỏ này cũng rất chuộng dâu tây từ trên xuống
dưới đâu đâu cũng là hình dâu tây, mặt của nhỏ đó đôi lúc ửng hồng trông yêu không chịu được.
-Hì nhỏ dễ thương quá à-nó bẹo má nhẹ nhỏ đó
Thực ra thì nhỏ đó tầm khoảng 6 tuổi người bụ bẫm da còn trắng bóc nếu
nhìn sơ qua thì ai cũng nghĩ nhỏ giống một quả dâu tây vậy. Đang mãi
giỡn với bé đó thì hắn lên tiếng
-Tui hỏi tại sao bà lại ở đây. Chẳng lẽ bà là người giúp việc-hắn lướt nhìn bộ đồ
………
Nó đi thẳng vào trong quầy đưa tờ giấy rồi đi làm việc tiếp nhìn nó
như vậy hắn cảm thấy đau lòng lắm, nó đã thay đổi hoàn toàn với lại từ
hồi xảy ra chuyện tới giờ hắn chưa thấy một nụ cười nào hé nở trên môi
nó và bây giờ hắn thấy nhẹ lòng rất nhiều mặc dù hắn thấy nó hơi yếu một chút chắc tại nó làm việc quá sức chăng?
-Mi em sao vậy-chị chủ quán chạy lại bàn số 2
Vừa nghe thấy loáng thoáng có từ Mi trong đó hắn chạy như bay đến ẵm nó vào trong với tâm trạng hết sức lo lắng
-Sốt cao quá để chị đi lấy khăn
Trong tình trạng mê sản vì sốt quá cao nó luôn miệng gọi “ Mẹ ơi đừng
bỏ con. Mẹ ơi” đôi mắt hắn đượm buồn không hiểu vì sao hắn cảm thấy nó
thật cô đơn và lạnh lẽo đó không phải là sự thương hại đâu. Thật đấy!
-Hôm nay con bé tới muộn chị cứ tưởng nó bận việc gì, đâu ngờ là nó bị đau nặng thế này
-Dạ mà chị ơi bạn ấy làm ở đây lâu chưa?
-Cũng lâu rồi chắc khoảng 1 tháng. Mới tới đây nó làm việc chăm chỉ lắm nên ở đây nó là nhân viên cưng của chị-chị Oanh bắt chuyện với hắn
-À mà có cần đưa vào viện không chớ Mi nó sốt cao quá
-Không cần đâu chị bạn ấy không thích vào bệnh viện-hắn đặt khăn ướt lên trán nó cẩn thận
-Anh Quân ơi chị đó bị sao vậy-nó núm áo hắn giựt giựt
-Chị bị đau em ra ngoài ăn kem đi rồi mình về
Hắn cuối xuống chun mũi cô em gái của mình còn chị Oanh thì cứ mãi ngắm nhìn hắn chắc bởi vẻ điển trai làm hút hồn bao cô gái của hắn đã tác
dụng ^^!
Sáng hôm sau nó tỉnh dậy mà đầu con nhức lắm chân tay thì bủn rủn như bún vậy nó không còn sức để nhấc cánh tay lên nữa.
-Ăn cháo đi-hắn mở cửa bước vào
-Sao tui lại ở đây-hai mắt nó to tròn nhìn hắn vớ vẻ khó hiểu
-Hôm qua bà lâu tỉnh quá tui phải đưa bà về nhà chứ sao
Nó vung mềm định đứng dậy nhưng đôi chân không nghe lời mà khụy xuống đất
-Đã bảo ăn cháo đi rồi tui chở về-hắn đỡ nó đứng dậy
-Không thích
-Vậy bà cứ lết về nhà đi-hắn bực tức đặt tô cháo lên bàn
-Được thôi-nó quơ lấy áo khoác để trên ghế rồi bước ra khỏi phòng
-Chắc cũng quay lại thôi-hắn thầm nghĩ
Nhưng hắn đã nhầm nó là con người luôn biết tự trọng nên một khi nó đã
quyết định thì phải làm cho bằng được. Đợi khoảng 30p mà chưa thấy nó
quay trở lại hắn đâm ra sợ hãi, sợ nó có chuyện gì. Giưã dòng người tấp
nập hắn dõi theo nhìn bóng dáng thân quen nhưng sao lại kh