XtGem Forum catalog
Ê! Nhỏ Tóc Bím

Ê! Nhỏ Tóc Bím

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323403

Bình chọn: 9.5.00/10/340 lượt.

vừa
hăm he,trong vòng tay rộng lớn của hắn có một cô bé đã bị ôm thật chặt.

*thịch thịch thịch thịch*

Nó lại nghe thấy tiếng tim hắn làm tim nó cũng bất giác hẫng một nhịp.

– Anh bỏ tôi ra mau – nó vùng vẫy tuyệt vọng.

– Tôi mà bỏ ra thì cô lại bỏ chạy à – hắn vẫn ôm chặt lấy nó rồi ghé sát mặt lại mặt nó nói trong hơi thở gấp.

* thịch thịch thịch* nó nghe tim mình đập dồn mà không phải vì mệt, đó là lần đầu tiên tim nó đập loạn lên như vậy.

– Bỏ ra, tôi sẽ khôg chạy, đc chưa – nó khẩn thiết nài nỉ.

– được thôi, tôi sẽ buông ra nhưng nếu cô mà chạy thì “Trần Gia Linh
lớp 10a1” tôi nhớ rồi nếu cần tôi có thể tìm ra cô ngay đấy – hắn đọc to bảng tên nó lên hăm doạ

Nó bất lực đứng đờ ra đó dù đã được hắn buông ra. Nhưng hình như hắn
vẫn sợ nó chạy mất nên một tay nắm lấy cả hai bím tay của nó kéo lại gần mình.

– để tôi nghĩ xem sẽ phạt cô bằng cách nào- hắn vuốt vuốt tóc ra vẻ mặt suy tư.

– nghĩ lẹ đi tôi còn phải vào lớp – nó gắt.

– ô hay, tôi mới đúng là người nên hối thúc chứ, được thôi từ nay cô
sẽ là ô sin cao cấp cho tôi! – hắn cười đểu, chìa tay ra- điện thoại
đâu? Đưa đây!

– anh lấy điện thoại tôi làm gì? – nó trợn mắt gắt

– cứ đưa đây – hắn bực gắt lên làm nó giật mình ngoan ngoãn đưa điện thoại cho hắn

– Xong! Tôi đã lưu số của tôi và cũg có số của cô rồi, đừng có mơ mà chốn đc tôi. – hắn gian manh đe doạ.

Chụp lấy điện thoại cô liếc hắn vì hắn đã lưu số hắn vô Với 2 chữ
“ông chủ” làm cô tức sôi máu đang tính quay qua chửi thì hắn đã đút tay
vào túi bỏ đi, gương mặt mới ban nãy còn hí hởn của hắn đã thay lại bằng một gương mặt lạnh lùng.

Nó bước vào lớp bực dọc ngồi phịch vào chỗ, Nam đang gục mặt ngủ đằng sau bị nó làm cho giật mình ngước mắt lên nham nhở cười toe toét .

– bộ tính ăn hết cái căn tin luôn hay sao mà lâu vậy tiểu thư – Nam toe toét hỏi thăm.

– ừa nếu ăn được tui cũng muốn ăn tái hắn – nó nhíu mày tức máu mà rủa.

– Hả? ăn gì? -Nam ngơ ngác.

– À khôg không có gì – nó mỉm cười rồi ngay lập tức đảo ánh mắt hình sự về phía Nam – khai mau ông ở đâu chui ra? tại sao lại bỏ đi giữa chừng.

Nó nói hết những thắc mắc của nó bởi nó và Nam từng học chung năm lớp 1 nhưng Nam lại đột ngột biến mất làm nó thắc mắc cả một thời gian dài.

– bắt buộc thôi – Nam cười nhạt – có phải bà ở lại nhớ tui lắm đúng không?? – Nam nham nhở.

– Hơ…- nó xừ một tiếng rõ to- ông mơ à, sao tôi phải thích một thằng luôn làm tôi khóc chứ – nó làm vẻ mặt giận dỗi.

– ơ ơ.. hồi ấy còn bé nên nên…. – Nam cảm thấy tội lỗi lắp bắp lên
giải thích không thành lời , Nam đâu có ngờ rằng nó đã bị anh nó chơi
một vố đau khi bày cho nó rằng ” nếu làm đứa con gái đó khóc thì nó sẽ
thích mày”.

– Thôi đi ông tướng,đừng có mà bày đặt hối lỗi, ta đây không chấp
nhất mấy đứa thần kinh trung ương có vấn đề – nó ra vẻ mặt khoan dung.

Nam chỉ biết phụt cười bởi cái bộ dạng có chút đáng yêu của nó.



* brừ brừ* – cái điện thoại nó rung lên gấp gáp nhưng đang trog giờ
học nên nó đâu dám nghe, nó chỉ lén xem ai gọi. *ông chủ đang gọi* dòng
chữ trên màn hình điện thoại làm nó thiếu chút là tăng sông .

“Có nên nghe không ta, mà thôi nghe làm gì, hắn ta rõ tâm thần mà.
Nhưng mà cũg khôg đc, lỡ đâu có chuyện gì quan trọng mà mình khôg nghe
thì chắc hắn ám mình cả đời quá” – nó đấu tranh tư tưởng.

– Thưa cô, em thấy không khoẻ, em có thể lên phòng y tế không ạ – nó vờ ôm đầu.

– *lo lắng* ừa em đi đi nhìn mặt em hơi xanh đấy – cô nó lo lắng – à lớp trưởng đưa bạn lên phòng y tế đi em.

– Thưa cô cứ để em đưa bạn ấy đi – Nam lo lắng nhìn nó.

– ừm vậy cũg đc em đưa bạn đi đi.

Nam dìu nó mặt vô cùng lo lâng xen chút bối rối.

Nó đâu có ngờ hắn đã đứng đợi nó ngay trước cửa lớp kế bên, thấy Nam dìu nó đi mặt hắn có chút không vừa lòng.

– ê tóc bím bị sao vậy – hắn hỏi cộc lốc nhưng mặt thì hiện rõ hai chữ *lo lắng*.

“Đồ ngu tại anh mà tui phải giả bệnh chứ còn sao trăng gì nữa” – nó chửi thầm.

– Xin lỗi, bạn là ai vậy, nếu khôg có chuyện gì thì mau tránh đường để chúng tôi còn đi! – Nam khó chịu lên tiếng.

– Này nhóc! anh đây lớn hơn nhóc một lớp đấy , dùng từ cho cẩn thận.- Hắn lên giọng.

Cảm thấy bầu không khí có chút khó hiểu nên nó nhanh chóng lên tiếng.

– Anh ý.. anh ý là anh của đó ông cứ lên lớp trước đi, tui đi với anh tui là được r.

– thì ra là anh rể ạ – Nam hớn hở cười toe toét làm nó muốn vụt cho một phát.

– Anh rể cái mốc khỉ gì, cậu còn đứng đây thêm một giây nữa là chết với tôi đấy – nó hăm doạ.

– thôi em gái ngoan, để anh dẫn em đến phòng y tế nhé – Hắn giở bộ mặt sặc mùi đóng kịch làm nó sởn gai óc.

Hắn nhanh chóng “giựt” nó lại rồi vẫy vẫy tay xua Nam vào lớp, Nam
nhà ta vẫn thơ ngây tin tưởng nên ngoan ngoãn vừa đi vừa cười cung kính
cúi chào cứ nh