XtGem Forum catalog
Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325185

Bình chọn: 9.00/10/518 lượt.

i đáng yêu rồi.

Cô nhăn mặt nói, “Em cảm thấy đẹp mà, Dương Dương nói rất đúng, ánh mắt của con trai và con gái không giống nhau.”

Cô chưa từ bỏ ý định, lại tìm một tấm hình khác hỏi anh, anh vẫn lắc đầu, vì người trong ảnh trang điểm quá loè loẹt.

Cô lại tiếp tục tìm, đơn giản chỉ muốn tìm hình mẫu con gái anh ưa thích, thế mà anh vẫn kiên trì lắc đầu.

Triệu Thuỷ Quang ảo não nói, “Vậy anh thích dạng con gái thế nào, anh tự chỉ đi.”

Anh đảo mắt nhìn, nhiều hình như vậy, anh làm sao có thể nhìn hình rồi nói đây là hình mẫu con gái anh thích chứ, hình nào hình nấy đều giống nhau, lại kêu anh phải nhìn hình mà chọn ra dạng con gái mình ưa thích, đúng thật là tính khí trẻ con !

Anh đóng laptop lại, tay chống ra đằng sau, ngẩng đầu nói, “Triệu Thuỷ Quang, anh sẽ không đánh giá một người nào có qua tướng mạo đâu, cũng giống như em vậy, sau này em sẽ trưởng thành, sẽ không là một cô bé ngây thơ như ngày nào nữa, nhưng em vẫn là em, tình cách, thói quen vẫn như thế, Đàm Thư Mặc anh vẫn sẽ yêu Triệu Thuỷ Quang là em thôi.”

Triệu Thuỷ Quang đỏ mặt đến không nói ra lời, chỉ thấy người nọ nghiêng đầu cười nhìn cô, nụ cười sáng chói như ánh mặt trời rực rỡ.

Đàm Thư Mặc nhìn cô há hốc mồm, bộ dạng thẫn thờ, anh tháo mắt kiếng xuống, cọ mũi vào mũi của cô, cười nói, “Bộ em nghĩ anh không cần tắm rửa, không cần đi toilet sao?”

Triệu Thuỷ Quang vừa nghe đến việc tắm rửa lại liên tưởng đến mấy chuyện bậy bạ, còn đi toilet thì chả có gì phải liên tưởng cả.

Đàm Thư Mặc thở gài, nhìn ánh mắt mông lung của cô anh thừa biết cô đang suy nghĩ lung tung, anh vươn tay phải, vuốt đôi má mềm mịn, đặt lên đó một nụ hôn thật sâu thật dài, hai đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào nhau lịmtrong vị thanh ngọt của những trái anh đào chín mọng mơn mởn đượm nắng vàng.

Ngày ấy, làn gió ấm áp thổi tung một góc màn cửa sổ, những tia nắng vàng của buổi chiều hoàng hôn len lỏi vào phòng, nơi ấy dưới bàn làm việc trên nền nhà trắng phau, đôi tình nhân trao nhau nụ hôn thắm thiết, nồng nàn đắm say hoà điệu cùng nắng chiều chan hoà khắp phòng.



Kỳ thi giữa kỳ cũng đã đến, thi cử ở đại học không quá khó, nhưng hầu hết giáo viên thì lại đặt nặng vấn đề điểm số, cho nên trước khi thi hai ngày, “nhóm kế tục sự nghiệp quốc gia” mới triển khai kế hoạch tác chiến lâm thời, thẳng tiến thư viện tự học.Triệu Thuỷ Quang từ lúc khai giảng đến giờ chỉ toàn ăn chơi, dĩ nhiên hiện tại cũng lao đầu “mày mò kinh sử”, gia nhập “đại quân” nước tới chân mới nhảy.

Ngoại trừ lớp tiếng Anh hay kiểm tra này nọ, bình thường học những tiết khác cô đều ngồi nói chuyện phiếm, coi tạp chí, thỉnh thoảng có giáo viên nào kể chuyện cười thì cô cũng chỉ nghe một chút rồi thôi, trên cơ bản đối mà nói nếu muốn đậu kỳ thi thì cũng chẳng có gì khó khăn với cô, nhưng có cho cô cũng không dám cầm bảng điểm ngót nghét sáu mươi điểm mấy về nhà đưa cho mẹ, đoán chắc sau này cô đừng mơ mà về nhà nữa.

Ngày mai là thi Toán cao cấp, sau một đêm bàn tính kỹ lưỡng, mọi người trong phòng đều nhất quyết tối nay sẽ đến phòng tự học, huyết chiến đến cùng.

Vì thế, sinh viên Dương Dương sau giờ học sẽ đi lo vấn đề nước nôi, nửa tiếng sau vị đại tiểu thư này xách hai bình thuỷ mới lấy nước từ phòng nấu nước hùng hổ trở về phòng.

Dương Dương vừa vào cửa liền để hai chai lên bàn, xoa xoa cánh tay đã mắng, “Chả biết loại người gì nữa, mình lấy nước xong hết rồi, thấy nhiều người để bình thuỷ ở đó mình cũng để theo, sau đó cùng Trương Đình Đình ở phòng kế bên đi mua cơm tối, ai ngờ vừa mới về tới thì đã thấy mất hết một cái nắp bình thuỷ, nước trong bình vẫn bốc lên ngùn ngụt, để mình biết được là ai, ….” Dương Dương bực tức mắng nhiếc xối xả.

Toàn bộ mọi người trong phòng đều cười ha hả, ký túc xá của bọn cô cấm sinh viên tự nấu nước, muốn uống nước thì phải đến phòng nấu nước, cho nên nhiều người cũng để bình thuỷ ở đó luôn, mắc công phải cầm tới cầm lui, cứ hễ đi ngang qua phòng nấu nước thì sẽ thấy một đống bình thuỷ đủ màu sắc ngay cạnh cửa ra vào.

Mỗi bình thuỷ đều có tên trên đó, nên rất ít cơ hội bị lấy cắp, nhưng cũng hay nghe nói đôi khi có người bị mất nắp bình thuỷ, người bị mất thì cũng chỉ có thể mắng mỏ vài câu, coi như bản thân xui xẻo mà thôi, sau đó lấy 25 tệ ra quảng trường phía sau trường học mua một nắp bằng gỗ thay thế, bọn cô chỉ nghe loáng thoáng thế thôi, giờ tới phiên mình gặp tình huống này thì lại dở khóc dở cười.

Bành Hiểu Hiểu nhìn bình thuỷ vẫn đậy nắp, thắc mắc, “Rồi sao nữa, mà sao hai bình thuỷ này vẫn còn nguyên nắp nè?”

Dương Dương leo lên giường, vừa duỗi chân vừa nói, “Còn sao nữa, mình lanh trí lén lấy nắp bình thuỷ bên cạnh, nguy hiểm thật!”

Ai nấy đều sững sờ, rồi cả đám cùng cười nắc nẻ đến đau cả bụng, Hứa Óng Ánh nằm giường dưới dùng chân đá vào thành giường ở trên của Dương Dương, cô nói, “Thế mà ở đó mắng chửi người ta, chắc giờ này người bị bạn lấy trộm nắm bình thuỷ cũng đang rủ