
mà
vẫn chẳng thấy mẹ đâu. Cho đến khi thằng bé cảm thấy rằng dường như cả thế giới
đã rời bỏ nó, thì:
“Ê nhóc!”
Nghe tiếng nói, nhóc con ngước đôi mắt long lanh nước nhìn
lên, đôi môi mọng đáng yêu hé ra ngạc nhiên, người đàn ông đứng nhìn xuống nó trông
thật cao lớn và uy nghi.
Nhìn khuôn mặt non nớt ướt nước mắt của thằng bé xa lạ,
không hiểu sao trong Uy dâng đầy một nỗi xúc động kì lạ. Anh ngồi thấp xuống đối
mặt với thằng nhỏ. “Cậu nhóc, tại sao lại ngồi đây khóc?”
“Chú là ai ạ?” Bin dùng bàn tay nhỏ xíu gạt đi những giọt nước
mắt.
“Chú xuống xe để mua chai nước. Thì thấy cháu.” Giọng anh
nghe thật ấm áp và đáng tin cậy.
Vừa ngưng khóc một chút thằng bé lại òa lên khóc to hơn:
“Cháu bị lạc mẹ rồi. Hức hức mẹ ơiiiiiiii!!!!!”
Anh lau nhẹ nước mắt trên má thằng nhóc. “Suỵt, ngoan nào.
Nín khóc đi! Con trai thì không được khóc nghe chưa. Chú sẽ đưa cháu đi tìm mẹ.
Được không nào?”
“Thật ạ? Chú hứa nhé!” Nó thật tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ
anh, áp mái đầu bé nhỏ vào vai người lạ mà nó gặp lần đầu.
Vĩnh Uy cũng thật tự nhiên như thế, anh ôm lấy thằng bé đứng
lên. Đứng trên vỉa hè lộng gió, bế thằng bé xa lạ trên tay, cảm giác đó thật lạ
kì. Đây là lần đầu tiên anh bế trẻ con. “Giờ cho chú biết…”
“Chú ơi cháu đói!”
…
Lệ Na quay về quán, trước cửa mọi người đã tề tựu lại đông đủ,
hơi thở nặng nhọc khiến cô nói không ra hơi:
“Thế nào rồi? Đã ai thấy thằng bé chưa?” Cô nhìn quang cảnh
buồn rầu và ánh mắt não nề của mọi người cũng hiểu cuộc tìm kiếm không có kết
quả gì.
Cô khổ sở khuỵu người ngồi xuống thành bồn hoa trước cửa
quán, nỗi đau đớn, lo sợ đong đầy trong đáy mắt đã trở nên vô hồn trống rỗng,
ánh đèn từ trong quán hắt ra thứ ánh sáng ảm đạm phản chiếu lên những vệt nước
loang lổ trên má cô.
Lúc chiều vì khách quá đông, rất muốn vào xem thằng bé thế
nào nhưng cô không có một phút ngơi tay. Khi rảnh một chút Na đến bên con thì
đã không thấy thằng bé đâu cả. Cô đã lao đi tìm kiếm khắp nơi, mọi ngóc ngách
trong quán rồi đến những con đường, cửa hiệu ngoài phố. Các nhân viên trong
quán cũng xông xáo tìm giúp nhưng đều không thấy Bin đâu hết.
Lệ Na tự trách, mình thật là tồi tệ, thật ngu ngốc mà. Mình
đã để lạc mất con rồi. Nghĩ đến thằng bé giờ này không biết ra sao, đang ở đâu
tim cô thắt lại từng cơn. Chắc nó sợ lắm. Nếu con trai cô mà có mệnh hệ gì chắc
cô không sống nổi.
Mỹ Hà đặt tay lên vai bạn an ủi: “Cậu đừng lo lắng quá,
chúng ta đã báo cảnh sát rồi chắc sẽ sớm tìm ra bé thôi.”
Mọi người quây lại xung quanh Na, mỗi người một câu an ủi, động
viên.
Một tiếng nói vang lên xóa tan bầu không khí đang căng thẳng:
“Xin lỗi…” Mọi người đều quay người nhìn về hướng phát ra tiếng nói và há miệng
ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đang bế đứa bé trên tay.
Vĩnh Uy tiến lại gần hơn, ánh sáng từ trong quán hắt lên
thân hình anh và thằng nhóc khiến mọi người trông rõ hơn. Tất cả dạt sang hai
bên và ngơ ngác đứng nhìn.
“Thằng bé này đang muốn tìm mẹ!”
Câu nói của anh vọng đến tận tâm khảm đang chất nặng u mê của
Na, cô choàng tỉnh. Vội lao đến bên người vừa cất tiếng đó. Và kia, đứng trước
mặt cô là thằng bé con vẫn bình an vô sự, niềm hạnh phúc trong phút chốc vỡ òa.
Sự nhẹ nhõm dần lan tỏa khắp người. Thế nhưng… người đàn ông đang bế thằng bé,
bế con cô trên tay kia… Như một ánh chớp chói lòa giữa đêm đông, Lệ Na cứng người
trong sự sửng sốt đến tê dại. Nỗi bất ngờ cứ liên tiếp nhoáng lên trong cô, có
lẽ không một ai hiểu được tâm sự của cô lúc này. Hết nhìn anh ta rồi lại nhìn
thằng bé, rồi lại quay nhìn anh ta…
Vĩnh Uy cũng chăm chú nhìn người con gái trước mặt, trông cô
ta thật gầy gò, yếu đuối. Cả thân hình đều toát lên một vẻ suy sụp, khổ đau. Đó
chính là cô nhân viên của quán này mà vài hôm trước anh đã gặp. Nhưng điều quan
trọng là cô ta trông rất quen… anh lật lại ký ức… những mảng sáng tối của một
thời đã qua cứ láng đi láng lại trong trí nhớ. Và dường như có một điều gì đó
đã vùi mình ngủ quên bấy lâu nay trườn mình tỉnh giấc. Một điều thật khó gọi
tên. Vừa quen, vừa lạ. Vừa nhạt nhòa nhưng lại cũng có chút dư âm.
Bởi vì dù sao cũng là những trải nghiệm đã qua của một thời
tuổi trẻ mà. Ai cũng vậy thôi đến một lúc nào đó sẽ thấy bất cứ những kỷ niệm
xa xôi nào từ dĩ vãng, dù nhiều hay ít, dù đậm hay nhạt cũng đáng khắc ghi và
in dấu con tim. Bởi chính ta đã sống, đã tận hưởng, đã hòa mình vào những khoảnh
khắc ấy.
Phải! Anh đã nhận ra người con gái ấy, người đã từng cùng
anh trôi mình qua một vài khoảng lặng cuộc sống. Những người gặp rồi quên rồi
trở thành xa lạ không phải ít nhưng vì sao riêng người con gái này lại khiến
anh chợt bồi hồi khi nhớ về những chuyện xa xưa như thế. Có lẽ vì dáng vẻ của
cô ta sao!? Vì người con gái đứng trước mặt anh đây và người con gái ngày đó
quá khác nhau ư!? Như một bản thể trái chiều. Anh thật không dám tin điều đó, rằng
hai người là một.