
t hiện của anh ta luôn khiến cô thấy chới với, toàn bộ thể xác và tâm hồn như không trọng lượng và đang bồng bềnh trên những đám mây.
Vì vậy phải đến khi cô bạn cùng làm vỗ lên vai đến lần thứ mấy cô mới chú ý.
“Vị khách kia gọi cậu.”
Na nhìn theo hướng tay chỉ của bạn, cô lắc đầu: “Không, cô phục vụ anh ta đi!”
“Nhưng anh ta đòi gặp cậu cơ.”
Na đành lại giáp mặt anh ta, chẳng phải cô đã muốn tránh rồi đó sao nhưng vì sao sự việc cứ ngược lại, là do anh ta hay do ý trời. Na đứng im chờ đợi, áp chiếc khay vào bộ váy đồng phục.
“Những chiếc bánh này, do ai làm?” Anh không nhìn cô mà đưa ánh mắt lên những chiếc bánh còn lại trên đĩa.
Ồ, anh ta muốn hỏi về người làm ra những chiếc bánh này. Liệu anh ta cảm thấy thế nào nhỉ? Có lẽ là chẳng ra gì nên mới hỏi vậy. Nghĩ thế nhưng một chút hy vọng vẫn le lói hiện lên trong cô. “Anh thấy bánh có…” cô không dám nói từ ngon, “ăn được không? Mùi vị thế nào? Ưm… anh cảm thấy thế nào…?”
“Tôi hỏi ai làm?”
Lệ Na ngập ngừng, đôi má ửng hồng ngượng ngập: “Là tôi!”<>
Vĩnh Uy đứng lên đặt tờ tiền mệnh giá lớn lên bàn, trước khi rời đi anh còn hỏi một câu: “Cô có ăn thử những chiếc bánh do mình làm ra không?”
Cô gật đầu xác nhận.
“Vậy thì hãy tự mình cảm nhận lấy!” Nói rồi anh đi khỏi quán.
Vậy là cô hiểu rồi, mặc dù đã biết trước, vì tất cả những người nếm thử đều không thích, nhưng sao vẫn thấy buồn ghê gớm. Anh ta quả là người luôn mang lại sự hụt hẫng lớn cho cô.
Ngày nào cũng vậy, Vĩnh Uy thường xuất hiện tại quán café
bánh ngọt này một chốc buổi sáng hoặc một lát buổi chiều. Dường như anh đã trở
thành khách quen ở đây, Uy tự cảm thấy rằng anh thích cái không khí này, không
quá ồn ào, không gian thoáng đãng ngập tràn ánh sáng, từng phân tử trong không
khí cũng trở nên thanh khiết nhẹ nhàng. Có một chút trong anh, theo Uy thì chỉ
là một chút thôi, cũng khá tò mò với cô gái đã từng một thời quen biết. Tò mò,
thắc mắc với cô gái có một tâm hồn đầy biến động đong đầy trong từng hương vị của
chiếc bánh do chính cô ta làm. Anh thấy thú vị với tâm trạng bất an của người
con gái này. À không, nên dùng từ phụ nữ thì hơn bởi cô ta đã làm mẹ rồi. Chẳng
mấy khi hai người chạm mặt hay nói với nhau một lời nhưng đôi khi hai sóng mắt
chạm nhau cũng đủ khiến anh hài lòng, để thấy một Lệ Na luống cuống, bối rối mất
đi sự nhanh nhẹn thường thấy. Vĩnh Uy cười thầm trong lòng, cô ta thật là kì,
khi nhanh nhảu rộn ràng khi lại lặng lẽ đến khó hiểu.
Với Lệ Na cô vẫn không thể quen được với sự xuất hiện thường
xuyên hơn của anh ta, không thể quen được với ý nghĩ cha của con cô đang ngồi
kia, bình thản và điềm tĩnh như anh ta vẫn vậy. Anh ta đâu có hiểu được rằng đối
lập với tâm trạng thản nhiên kia thì trong lòng cô như dậy sóng. Thà rằng cứ
như trước đây, cô vẫn sống cuộc đời của riêng mình, mỗi người một khoảnh trời
riêng xa lạ. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, cô sẽ không cảm thấy khó thở, tức ngực
như bây giờ.
Na cũng không thể hiểu vì sao mỗi khi anh ta đến thì quán
khá vắng, vẻ như anh ta ở đâu thì nơi đó cũng bình lặng, yên ả. Không có những ồn
ào, xô bồ quen thuộc. Cô hy vọng khi anh ta ở đây thì quán có thật nhiều khách
để cô có thể gạt đi sự phân tâm.
Một buổi chiều muộn Uy đến quán sau giờ làm việc, hy vọng có
thể gặp lại nhóc Bin, mới gặp lần đầu anh đã thấy rất mến nó. Nhưng sau sự việc
hôm đó không thấy cô ta đem thằng bé đến đây nữa. Hôm nay anh chỉ gọi một cốc
nước quả bình thường, sau lần ăn bánh sữa ấy họ chỉ mang đến cho anh những loại
bánh sữa không có gì quá đặc biệt, chẳng còn những cảm xúc khuấy động mãnh liệt
trong đó nên anh chẳng gọi đến lần thứ hai.
Một người phụ nữ ăn mặc chải chuốt bước vào quán, cô ta đeo
cặp kính râm che đi đôi mắt vằn đỏ. Tiến đến và ngồi xuống chiếc bàn có người
đàn ông đã chờ ở đó khá lâu, anh ta gọi cho người vừa đến một cốc nước giống
mình.
Lệ Na nâng khay đến sát bên người khách mới đến đúng lúc cô
ta đang tranh luận gay gắt với người đàn ông cùng bàn. Cánh tay cô ta khua lên
chạm vào chiếc khay, Na cầm không chắc khiến nó đổ nghiêng một bên. Cốc nước
cam theo đà nghiêng đổ tràn ướt đẫm lên người phụ nữ đó.
Na vội rút chiếc khăn trắng cài trên ngực áo đồng phục cuống
quýt lau cho cô ta. “Xin lỗi chị, tôi xin lỗi!”
“Làm ăn thế hả?” Người phụ nữ hét lên, cô ta đứng bật dậy.
Đôi mắt long lên giận dữ, cánh tay vung mạnh. “Bốp” tiếng vang khô khốc, ớn lạnh
vang vọng khắp sảnh, tất cả mọi người đều sững sờ.
Người đàn ông đứng lên. “Kìa em làm gì vậy!”
Na ôm lấy khuôn mặt rát bỏng vì đau, tâm trí ong ong quay cuồng
rồi trở nên bần thần đến chết lặng. Nỗi tức giận lan nhanh khiến đôi vai gầy của
cô run lên. Mình đã làm gì sai chứ, mà phải chịu ấm ức như vậy? Kìm nén, kìm
nén lại. Na cố dặn mình phải lắng nỗi đau này xuống nhưng sao khó quá. Khóe mắt
nhòe mờ trong sự tổn thương vô hạn. Và ánh mắt Vĩnh Uy lướt qua tầm nhìn ấy của
cô. Trước mặt người ấ