
chính sự khác lạ quái dị của mình.
Cô gái ấp úng: “Ơ... không...”
Khương Nam đành giải vây: “Thôi nào. Cô ấy nghĩ cậu đặc biệt
thật mà.”
Mặc họ chuyện qua chuyện lại Uy hướng quan tâm theo mạch tưởng
riêng mình. Cho đến khi...
Ánh nhìn hờ hững của anh chợt sáng lên khi trông thấy hai
người vừa tiến vào, đi cùng bạn anh là cô gái tựa thiên thần với mái tóc quăn tự
nhiên chuyển động dập dờn trên bờ vai thon, bộ váy màu xanh cây cỏ tạo nên dáng
vẻ uyển chuyển đầy nữ tính – Thái Ngọc Lệ Na. Trong anh trước tiên là những cảm
xúc rối bời. Ngạc nhiên, bất ngờ, lạ lẫm, bàng hoàng, sững sờ...
Và sau đó cảm xúc dần chuyển sang trạng thái giận giữ, máu
nóng lan tỏa và chạy rần khắp các mao mạch. Bàn tay đang cầm chiếc ly nắm chặt
khiến rượu sóng sánh dâng tràn. Đôi môi mím lại đè nén nỗi căm giận tột đỉnh...
Khang đưa cô lại chào ba mẹ mình. Nhìn theo bóng hai người
đó lướt qua, Uy thấy lồng ngực nhói buốt từng cơn. Anh không hiểu nổi vì sao cô
ta dám... dám đối xử với anh như thế, sau những gì hai người đã trải qua. Sao
cô ta dám sánh vai cùng người đàn ông khác. Trước mắt anh?
Nhưng rồi Vĩnh Uy tự mỉa mai, mình thật nực cười. Mình là gì
của cô ta? Tình cũ? Hay gì nữa? Cô ta có thể đi cùng những người đàn ông mà cô
ta muốn, đến những nơi mà cô ta thích. Anh đâu có quyền ngăn cấm. Đưa ly rượu
lên môi nhấp cạn, tâm hồn anh trở nên bơ phờ, trống rỗng đến hoang dại.
Sau khi nói chuyện một lát với ba mẹ, Duy Khang lấy cho cô
ít thức ăn vào đĩa rồi hai người lại chỗ bạn. Lệ Na sợ hãi nhìn Vĩnh Uy, cô không
nghĩ ra rằng sẽ chạm trán anh ở đây, nếu biết rằng chắc chắn anh cũng có mặt có
lẽ cô sẽ không dám đến. Khuôn mặt anh trầm ngâm, lạnh tanh đến đáng sợ.
Họ đứng đối diện nhau, Kiều Diễm nhìn Lệ Na với ánh mắt căm
tức, cô không thể chấp nhận một người có thể nổi bật hơn mình, nhất là sau khi
biết cô ta có dây dưa với Vĩnh Uy. Còn Na chỉ cúi đầu không dám chạm đến ánh mắt
của anh.
Duy Khang nói: “Đều là người quen cả, mọi người đừng tỏ ra
khách sáo nhé. Hôm nay cô ấy là khách mời danh dự của tôi.” Anh giới thiệu: “Chắc
em chưa biết. Đây là Khương Nam và Tiêu Vũ Bội.”
Vũ Bội mỉm cười. “Sao anh nghĩ chúng em không biết nhau nhỉ?
Phải không Lệ Na? Lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”
Na cũng nhận ra cô chủ tiệm salon tóc – nơi chốn yêu thích một
thời của mình. “Chào chị!...” Cô nhỏ nhẹ chào mọi người.
“Đương nhiên là tôi cũng biết cô ấy nữa chứ.” Nam liếc ánh mắt
đầy ẩn ý nhìn Uy.
Cô chủ làm tóc vui vẻ mới: “Hôm nào qua chỗ tôi nhé! Tôi có
mấy mẫu mới khá đẹp.”
Diễm nhân cơ hội hạ thấp Lệ Na. “Nhưng phải miễn phí mới được
đó.” Cô ả cười khẩy vẻ khinh khỉnh.
Vĩnh Uy đế thêm, cũng bật lên giọng mai mỉa: “Không sao. Chẳng
phải có mảnh PVC mạ[1'> bên cạnh rồi
sao.”
[1'> PVC
là chất liệu chuyên dụng để làm các loại thẻ VIP member... thường những loại thẻ
cao cấp được mạ vàng hay chất liệu quý hơn. Ở đây Vĩnh Uy ám chỉ Duy Khang là
cái thẻ tài khoản giá trị lớn xài không hết cho Lệ Na.<>
Lệ Na hơi tái đi khi nghe lời nói đó của anh.
Chừng như chưa muốn buông tha cho cô, Kiều Diễm tiếp tục bới
móc: “Xin lỗi nhé! Việc hôm trước ra chỉ là hiểu lầm thôi. Cô thật có phước khi
được anh Khang quan tâm như vậy. Có điều tôi không hiểu vì sao mà...” cô ta bật
cười cay độc đến nhói tim. “À thôi. Con trai cô đã khỏe chưa?”
“Cảm ơn chị! Cháu đỡ rồi.”
“Tôi thực vẫn chưa biết cô đã ly hôn hay chồng cô đã qua đời?...
Xin lỗi nếu như tôi chạm đến nỗi đau của cô!” Diễm không hề nể nang Duy Khang
chút nào mà chỉ chăm chăm muốn làm nhục Lệ Na, vừa liếc bằng ánh mắt cười cợt vừa
chú ý thái độ của Uy.
Mọi người không ngờ Diễm lại thẳng thừng như vậy. Hai người
bạn kia thấy hơi ái ngại cho Na.
Duy Khang tức giận chỉ trích Kiều Diễm: “Em thôi tỏ ra thô lỗ
được rồi đó. Chuyện riêng của cô ấy không khiến em bận tâm.”
Na lặng thinh trong sự bức ngạt, cảm giác bị khinh thường
ghét bỏ vì trót mang lỗi lầm... đã dần trở nên dễ chịu đựng theo năm tháng, cô
đều gạt bỏ tất cả với mong muốn sống thật tốt. Nhưng đây là lần đầu tiên cô phải
tiếp nhận điều đó trước mặt anh ta, cô không muốn thấy ánh mắt coi thường hay
thương hại từ người đàn ông này, bởi anh chính là nguyên nhân của tất cả.
Nguyên nhân khiến cô phải đớn đau, tủi nhục như ngày nay...
Và chẳng buồn thanh minh rằng giữa cô và Duy Khang chỉ là bạn,
cô coi anh ấy như người anh trai, một người mà cô nể trọng và biết ơn - Để làm
gì khi mà người cô hoài vọng theo năm tháng đang sánh vai cùng người phụ nữ của
cuộc đời anh ấy, để làm gì khi mong muốn níu kéo chút thương tàn để rồi nhận lại
cho mình chỉ là nỗi vô vọng, tổn thương sâu sắc hơn - Na thẫn thờ để Duy Khang
kéo tay mình đi, trước khi bỏ lại câu trả lời phủ định cho cả hai, cô để nỗi ưu
tư ngập trong gió buốt thoảng qua.
Còn lại bốn người, lúc ấy Vĩnh Uy mới trầm giọng nói với Kiều
Diễm: “Đừng tự hạ thấp bản thân mình như th