
ế nữa!”
Lầu thấp lưng chừng, ngồi xung quanh bộ trường kỷ tiếp khách
nệm lông là những nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh và vài vị quan chức
to. Họ đàm đạo trong không gian trầm lắng lịch sự, đôi khi là những câu chuyện
thời cuộc, thảng hoặc lại xen ngang những chuyện công việc đầy ý nhị.
Ông Cao Vĩnh Thụy đặt hờ một tay ngang thành trường kỷ, tay
còn lại xoay nhẹ ly rượu trên những đầu ngón tay. Ở ông toát lên vẻ tĩnh tại,
an nhiên vượt lên so với những người đồng trang kế bên. Chỉ từ ánh mắt thấu hiểu
sự đời, đến phong thái uy nghiêm đĩnh đạc cũng đủ khiến người đối diện ông phải
nể phục và khép nép bội phần.
Nơi ông ngồi ngay gần lan can bằng đá chạm trổ cầu kì, có thể
nhìn xuống hành lang bên dưới. Trong một lần đưa mắt nhìn mông lung xuống khoảng
không bên dưới ấy, ông thấy một bóng hồng áo xanh lọt vào tầm mắt chỗ khúc ngoặt
phía xa. Ông sững người trong giây lát, hình bóng của dĩ vãng ùa về từ tận đáy
sâu con tim, lan nhanh và khỏa lấp hiện tại. Ông Thụy chỉ tỉnh lại khi người ấy
đã khuất mắt, không còn nhìn rõ mái tóc lượn sóng bay theo nhịp bước và khuôn mặt
nhìn nghiêng trông xa đó.
Ông vội bật dậy, ném lại vài câu cáo lỗi rồi chạy theo hướng
đi của cô gái đó. Nhưng đến khúc ngoặt hành lang và nhìn khắp các lối đi kế bên
đều không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.
Khi quay lại hỏi thăm vị chủ nhà, ông ta nói đúng là con trai
ông ta có đưa về một người khách là cô gái khá trẻ giống như miêu tả của ông.
Ông Thụy đành gạt đi những tâm tư rối bời và nén lại nỗi niềm
riêng vào ngăn tim khóa kín, người ấy không thể là cô gái đôi mươi nữa. Có lẽ
chỉ là ảo giác ngờ ngợ khi thấy cô ta hao hao giống người cũ. Vả lại nhìn từ xa
như vậy cũng không có điều gì là chắc chắn cả.
Lệ Na ra khỏi phòng vệ sinh, cô không theo lối cũ trở ra mà
rẽ theo hành lang kế bên vì thấy nó cũng thông ra sảnh chính. Căn biệt thự này
thật lắm đường ngang, ngõ tắt.
Từ xa cô đã nghe loáng thoáng những âm thanh lạ kì ngoài sảnh
vọng lại. Nhạc vang dồn dập với những tiết tấu đặc quánh. Phải, đặc quánh chứ
không hề da diết, nhẹ nhàng như thường thấy ở những bản dương cầm cô từng nghe
qua. Mỏng manh mà dai dẳng. Văng vẳng mơ hồ, vừa xa xôi vừa như cận kề ám ảnh.
Có chút ma mị cũng có chút quyến rũ. Tựa như sóng dữ gầm gào, rú rít, xoáy sâu
rồi áp đảo trí óc người nghe.
Càng lại gần Na càng cảm nhận rõ hơn từng mạch âm li ti chảy
tràn và rúng động không khí xung quanh. Các nốt dạo gần như lệch lạc và không
theo một nguyên tắc bất dịch nào cả nhưng vẫn cuồn cuộn trôi về nhau, xoay vần
và đan cài trong nhau.
Na thả bước tự hướng theo tiếng nhạc, ngang qua sảnh lớn mà
chẳng để ý hàng tá người dồn đứng về một góc với vẻ tái mét trên nét mặt, nhiều
người khác túa ra sân trước như muốn chạy trốn, thậm chí có vị thần kinh quá yếu
phải ôm miệng tìm chỗ nôn.
Ra là Vĩnh Uy, anh đang đàn bên chiếc dương cầm cổ nơi góc
xa hướng ra khu vườn chập chờn gió thoáng, dáng ngồi thẳng băng mang sự cô độc
khôn cùng. Hôm nay dường như giai điệu bản đàn của anh mãnh liệt và dữ dội gấp
bội phần; nặng sự ủ ê, chết chóc và hoang tàn.
Lệ Na lắng nghe chăm chú không bận tâm đến điều gì khác nữa,
cô cứ từng bước đến sau lưng anh như người bị lôi kéo đến mụ mẫm. Cả cơ thể
đang sục sôi muốn tan chảy, đắm chìm trong mê mẩn. Giờ cô đã hiểu sự khác biệt
nằm ở đâu, không phải nghe bằng thính giác thông thường mà bằng tất cả thực thể:
làn da, mạch máu, tế bào... xướng rung lướt trên da mang theo cảm giác gờn gợn,
lạnh căm của khí âm nhưng cũng lại nóng bỏng, rấm rứt tựa ánh dương thiêu đốt.
Uy dừng phắt lại khi nhận ra có người đứng sau lưng mình,
anh quay lại và ngạc nhiên khi trông biểu hiện đang nhắm mắt say sưa của cô. Na
cũng bừng tỉnh khỏi cơn mê man, hơi lơ mơ khi cảm xúc vẫn nhuần nhuyễn dịch
chuyển theo hơi thở ra vào.
Vừa khi ấy Duy Khang tiến lại, anh gắt bạn: “Cậu thôi đi được
rồi đó! Đừng có phá hỏng bữa tiệc chứ.” Rồi quay sang Lệ Na dịu dàng nâng tay
cô lên. “Chúng ta ra nhảy một bản nhé!” Không để cô kịp phản ứng gì anh vội kéo
cô lại sàn.
Đội nhạc công đã trở lại biểu diễn khi nhận được cái khoát
tay từ anh. Na và Khang mở màn; sau đó dần dần các cặp đôi cũng bắt đầu tiến
ra, theo nhau xoay tròn trong các điệu vũ.
Vĩnh Uy mỗi lúc một khó thở, cảm giác nhức buốt mới dịu lại
đôi chút sau khi hòa mình vào nghệ thuật giờ lại ùa về khốn khổ hơn bao giờ.
Không thể chứng kiến thêm cái cảnh thân mật giữa họ nữa anh chán nản rời đi, bước
ra khí trời thoáng rộng ngoài kia.
Dựa lưng lên bức tường gỗ bóng loáng mặt sau sảnh phụ - nhìn
ra khu vườn yên tĩnh dập dờn cỏ mượt - anh nhắm mắt thả hồn theo làn gió hiu
hiu để nó rưới mát cơ mặt, tiếng tí tách từ bồn nước kế bên dịu dàng như ru mộng.
Đột nhiên một vòng tay mềm mại quàng lên cổ anh, hương thơm tinh tế cùng hơi thở
mơn trớn phả lên yết hầu nóng bỏng vì rượu của anh một luồng hơi quyến rũ khó
cưỡng.
Uy hơi hé mắt, là Kiều Diễm - cô ghé sát lại môi anh,