
Na chợt ngây người bỏ quên cả nỗi sợ, he hé mắt nhìn lên. Cảm giác sâu, nóng
và lặng này khiến lòng cô chênh chao xúc cảm; càng thấu rõ rằng cô thực sự đã
yêu anh mất rồi…
Na trả lời câu hỏi của anh một cách rành mạch và đầy chân
thành: “Muốn. Em muốn đi cùng anh đến tận cuối con đường anh đi…”
Anh bạn Khương Nam nhún vai ra ý thôi tôi sẽ không
làm phiền hai người nữa, ở đây tôi chỉ là kẻ thừa thãi mà thôi. Khẽ huýt sáo
thú vị, anh chàng vác thanh kiếm lên vai rời khỏi phòng tập.<>
***
Con đường xuyên ngang các công trình công cộng xây dở, Vĩnh
Uy tản bộ dọc theo đường vành đai sân bóng rộng đang huyên náo bởi một trận cầu
ác liệt của mấy gã choai choai.
Anh rất thường xuyên đi khảo sát thực tế để nắm rõ tường tận
mọi địa hình, địa chất thuận lợi cũng như những khu dân cư có tiềm năng. Đặc biệt
là những công trình trọng điểm.
Rời mắt khỏi tập sơ đồ anh liếc mắt dõi theo bầu không khí
sôi động trong sân. Cuộc giao tranh đang hồi gay cấn, những chàng trai mặc sức
quần thảo với quả bóng. Vĩnh Uy cũng thấy mình bị cuốn vào cái nhiệt huyết sôi
nổi của tuổi trẻ ấy.
Chàng thủ môn phía đội bên trái sau khi vừa lãnh một bàn
thua ngớ ngẩn liền tức khí tung một cú sút trái phá đưa bóng sang phần sân bên
kia. Tuy nhiên trái bóng lại đi trệch hướng dự định.
Nó xé gió lao vùn vụt bằng một lực mạnh ghê gớm về phía Vĩnh
Uy đứng. Anh vội trụ một chân thật chắc, chân còn lại dồn lực để chuẩn bị tung
trả một cú sút đảm bảo chẳng kém phần nguy hiểm. Tuy bóng rổ và đấu kiếm mới là
môn thể thao yêu thích của anh nhưng với những môn thể thao phải sử dụng đôi
chân như bóng đá thì Uy cũng không hề e ngại.
Thế nhưng mọi diễn biến đều ra ngoài tiên liệu, khi mà trái
bóng ngày một gần hơn thì bỗng đâu một bóng hình ào đến chắn giữa anh và đường
lao của trái bóng.
Uỵch!
Thân hình ấy theo đà đập của trái bóng lao vào người anh khiến
cả hai cùng ngã nhoài.
Vừa đập lưng xuống đất Vĩnh Uy vội gượng đầu lên, kinh hãi
trợn trừng nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Thân hình con gái mềm mại
đè lên anh kèm với tiếng kêu ê ẩm khi bị trái banh (lúc này đã lộp bộp lăn đi)
đập thẳng một lực mạnh kinh khủng lên lưng.
Hai người vẫn nằm sõng soài như vậy. Lệ Na đau đến tức thở
nên chúi mặt vào ngực anh, mái tóc xổ tung trùm kín gương mặt. Vĩnh Uy sốt ruột
gắt: “Còn không mau đứng lên!”
Lúc ấy cô mới nhớ ra, mái đầu cử động ngước lên nhìn anh.
Hai đáy mắt chạm nhau, khuôn mặt sát gần chỉ cách vài phân. Hơi thở dồn dập cùng
hòa lẫn.
Na bối rối đỏ bừng mặt, vội cuống quýt nhỏm dậy. Nhưng
nhoài, trườn và nhún mình mấy lần mà không xong. Cảm giác da thịt chạm nhau mà
lại còn cựa quậy, sát sít thế này khiến anh thấy cực kì, cực kì không thoải
mái. Khuôn mặt nóng bừng, Vĩnh Uy bực tức đẩy cô ra. Anh chống tay đứng dậy, phủi
phủi quần áo.
Lệ Na ngồi dưới đất, một tay chẹn ngực. Thật đáng sợ khi cơn
đau xuyên từ đằng sau ra đằng trước.
Anh nhìn Lệ Na ngồi thở hắt nặng nhọc, rít lên: “Cô điên à?”
Cô ngước mắt nhìn lên, gương mặt giờ đã chuyển sang tím tái,
run rẩy nói: “Em sợ anh bị…” ánh nhìn chăm chú vào sống mũi thẳng tắp của anh,
sự thực là cô sợ chiếc mũi đẹp đẽ kia sẽ bị tổn hại.
“Đồ ngốc!” Anh nói rồi cúi xuống kéo cô đứng dậy. “Đi thôi!”
“Đi đâu ạ?”
“Lại hỏi ngớ ngẩn. Bệnh viện chứ đâu!”
***
Từ sau sự việc hôm đó Vĩnh Uy đã bớt khắt khe hơn, Na sung
sướng với ý nghĩ mọi chuyện ngày càng trở nên tốt đẹp. Và quả đúng như vậy,
trong quán bar đêm nay, với hương rượu ngập tràn, anh ấy đã nói cô có thể uống
cùng, nếu muốn. Nhưng hãy ghi nhớ một điều, đó là sẽ không có bất cứ mối quan hệ
nào dựa trên tình yêu và ràng buộc. Ít nhất bản thân anh sẽ không vướng bận bất
cứ điều gì với cô, ngoài những nhu cầu mong muốn. Ví như lúc này đây:
“Cô rót rượu đi!”
Và đương nhiên Na chấp nhận mọi điều, cô sung sướng với những
giây phút này. Rót một chút cho anh rồi một chút cho mình, cô nâng cốc lên:
“Nào chạm ly, uống mừng vì sự gặp gỡ của chúng ta.”
Vĩnh Uy cười khẩy: “Chỉ là mừng với cô thôi.”
Chất lỏng cháy bỏng trôi qua từng mao mạch thấm dần vào cơ
thể, họ cứ nhấp từng ly từng ly một. Lệ Na càng lúc càng nói nhiều, cô huyên
thuyên đủ thứ chuyện tầm phào.
“Hôm trước em gặp một gã trông rõ bảnh bao, tóc chải bồng bềnh,
ai nhìn cũng phải thích mê. Thế mà anh biết sao không? Đó là tóc giả. Hắn bị
hói… haha…”
…
“Anh dùng nước hoa hiệu gì thế? Hihi không phải em dốt nát
đâu nhé, chẳng qua mùi hương từ anh tỏa ra đặc biệt quá!”
…
“Uầy! Điệu nhạc này hay quá, em chưa từng thích nhạc trầm
nhưng có lẽ từ giờ phải nghĩ lại mới được. Sao bên anh thứ gì cũng đẹp nhỉ?”
…
Đôi tay chống cằm, cô mơ màng nhìn anh không dứt, lè nhè
nói: “Anh có biết anh rất… rất đẹp trai không?”
“Hóa ra cô thích tôi chỉ vì tôi đẹp trai!”
“Không phải thế. Em yêu anh bởi vì… bởi