
con chăm sóc và lo cho hai mẹ con cô ấy sau này, ba hứa với con thế nhé!?
Hãy để cô ấy được sống vui vẻ…” anh nghẹn lời không thể nói tiếp. Niềm xúc động
lại dâng ngập khiến cơn đau cứ quằn quại nhức nhối.
Ông Thụy thở hắt, cố kìm nén thương đau. “Tất cả là tại ba.
Ba đã gây nên nghiệp chướng này. Ba có tội với các con.”
“Ba đừng tự trách mình nữa. Chỉ tại số mệnh quá nghiệt ngã
thôi.”
“Ba đang phải chịu lấy hình phạt cho sự ác nghiệt của mình.
Ba đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó. Ba hại chết người đã nuôi dưỡng con của
mình mà vẫn luôn cho rằng mình không sai.” Ông thở dài ai oán. “Con thì khác.
Con tốt đẹp hơn ta nhiều. Giờ đáng ra chỉ nên để mình ta gánh chịu quả báo
này.”<>
Cộp. Choang! Tiếng rơi vỡ chói tai phá tan vẻ cô mịch trong
căn phòng, nghe rin rít và lạnh thấu xương.Vĩnh Uy lao ra bật mở cửa phòng. Mẹ
anh đứng đó, sắc diện tím tái bợt bạt, đôi tay run rẩy chặn lấy ngực. Thân hình
lảo đảo không vững.
“Mẹ!” Uy vội bước qua chiếc khay gỗ nằm chỏng chơ và những mảnh
sứ vỡ tan, nước trà chảy loang trên mặt sàn, anh đưa tay đỡ lấy mẹ.
Ông Vĩnh Thụy cũng bật người dậy hốt hảng. Bà Ngọc Kim liếc
nhìn chồng rồi ngước nhìn con trai, tròng mắt bà lay chuyển dữ dội rồi từ từ mờ
dần và khép lại. Bà lịm ngất trong vòng tay Vĩnh Uy.
Mãi tận đêm mẹ anh mới tỉnh lại, ánh mắt bà ngập tràn nỗi
hoang mang, sửng sốt cứ mông lung nhìn thẳng lên tấm trần ốp gỗ khắc.
Vĩnh Uy nắm chặt lấy tay bà, ôn tồn nói: “Mẹ ăn một chút gì
đã nhé!” Anh quay mình đứng lên nhưng bà Kim nắm tay giữ lại.
“Con. Chuyện này là sao? Mẹ không hiểu nổi.”
Uy không quay nhìn mẹ, anh vẫn giữ nguyên tư thế để che khuất
khuôn mặt hằn sâu bi phẫn: “Na đúng là con của ba, mẹ ạ!”
Bà Ngọc Kim buông tay rụng rời, thân hình bất động lún sâu
vào lớp chăn nệm. Vĩnh Uy quay lại nhìn mẹ bằng ánh mắt tuyệt vọng. Anh kéo
chăn đắp kín cho bà.
“Mẹ ơi. Hứa với con đừng cho Na biết sự thật. Cô ấy không chịu
đựng nổi đâu.” Ngừng một chút anh nói tiếp: “Và cũng đừng trách gì ba nữa. Ba
cũng khổ tâm lắm rồi, ông nói ông chẳng dám đối mặt với mẹ. Mẹ thương lấy ba
nhé.”
Uy đã rời khỏi phòng rồi, bà Ngọc Kim vẫn cứ quay cuồng với
những ý nghĩ tối tăm, rối loạn. Bà thấy sợ hãi, rất sợ. Những chuyện như vậy
làm sao có thể… Cuộc đời lại trớ trêu đến vậy ư. Nước mắt bà lã chã rơi ướt đẫm
mặt gối, nỗi phiền muộn thương tâm cứ giày xéo, giày xéo khiến bà gần như muốn
ngất đi lần nữa.
Vĩnh Uy trở lại, đặt tô cháo lên mặt bàn trước đầu giường.
“Mẹ dậy ăn cháo đã.” Anh đỡ mẹ ngồi lên.
Bà Ngọc Kim đưa đôi tay giá lạnh nắm chặt lấy tay con. “Uy!
Con định sao? Hai đứa… hai đứa phải làm sao?”
“Con sẽ đi đâu đó một thời gian!”
“Chẳng lẽ không thể… hai đứa dù sao cũng đã…”
“Con biết mẹ thương con. Nhưng con chẳng thể đối mặt với cô ấy
nữa. Đi xa cũng tốt. Biết đâu thời gian trôi qua mọi thứ sẽ dễ thở hơn.”
“Không. Đừng vậy! Như thế thà giết mẹ đi còn hơn.”
Tiếng hai mẹ con não nề sầu thảm chen cùng tiếng nấc tiếng
nghẹn vang vọng đầy bi thương trong màn đêm thanh vắng.
Khi sức khỏe bà Ngọc Kim đã khá hơn, Vĩnh Uy ra đi. Anh rất
muốn gặp Lệ Na lần cuối nhưng sợ rằng sẽ lại yếu lòng mà chẳng nỡ rời xa cô.
Trước khi đi anh đã thu xếp tất cả mọi chuyện đâu vào đó. Chẳng ai rõ anh sẽ đi
đâu, sẽ dừng chân nơi nào. Chỉ biết một ngày anh như hoàn toàn biến mất khỏi thế
gian này. Để lại nỗi đau rứt lòng cho những người ở lại.
***
Chỉ đến khi bé Bin kêu rền rĩ tại sao ba nó không chịu đi
đón nó từ lớp về nữa Lệ Na mới càng cảm thấy nhộn nhạo gan ruột. Từ hôm nói
chuyện bên bờ hồ đến giờ cô chưa gặp lại anh. Uy dặn vú Lan đưa đón bé Bin, anh
nói anh bận.
“Ba bận việc chuẩn bị đám cưới ấy mà.”
Bé Bin phụng phịu: “Sao không gọi được.” Nó xoay xoay chiếc
di động của mẹ trong tay.
Na cũng tin anh bận nhưng lẽ nào đến nói chuyện điện thoại với
thằng bé cũng không được. Hay có phải hôm ấy cô đã khiến anh quá tổn thương.
Lòng tự trọng của anh lớn như vậy mà hết lần này đến lần khác phải lụy cô. Có
phải anh đã hết kiên nhẫn.
Lệ Na giằng lấy chiếc điện thoại từ tay thằng bé, cô quyết định
gọi cho anh. Nhưng quả thật chỉ có âm thanh vô hồn báo không liên lạc được và
xin để lại lời nhắn.<>
Chưa bao giờ cô thấy anh tắt máy, một linh cảm không lành mơ
hồ ập đến. Liệu có chuyện gì không hay xảy đến chăng?
Sau nhiều đắn đo, nghĩ ngợi cuối cùng cô cũng gạt bỏ cái
tính nhỏ nhen đàn bà và đến nhà anh xem thế nào. Nhà của anh và cô thì đúng hơn.
Bấm mật mã chờ cửa mở, cô cứ nghĩ sẽ nhìn thấy anh nằm trên giường, ốm nặng, sốt
cao, hay gì gì đó. Và cô sẽ mắng cho một trận, sau đó sẽ đi nấu cho anh một
chút gì đó để giải cảm.
Nhưng căn nhà lạnh lẽo, hoang vắng không có một hơi ấm thân
thể nào cả. Phòng khách, bếp, phòng ngủ, phòng tắm… trống không. Na đánh rơi
mình ngồi phịch xuống tấm ga giường màu sen sậm. Hụt hẫng. Cảm giác hụt hẫng,
chới với lấp