
rất
yêu anh ấy đấy nhưng càng yêu nhiều lại càng đau gấp bội. Một khi mộng đã tan lửa
tình cũng nguội lạnh đôi phần. Liệu giờ đây cô có thể sống cùng anh?
Không phải là nỗi đau vì anh nữa mà dường như là nỗi đau đớn
khi cứ ao ước, cứ tôn sùng, cứ chết mê chết mệt nhưng hóa ra tất cả đều chẳng
đáng, để rồi giờ trái tim cô lại lần nữa lạc lối, chơ vơ…
Tình cảm quả là một thứ thật lạ lùng, mới nồng nàn, đê mê lại
cũng có thể một sớm một chiều loang loảng buồn, mờ mịt, ảm đạm như thể đã nhạt
phai.
***
Mải miên man suy tư trong việc tìm kiếm sản phẩm mới cho
quán Lệ Na không để ý có tiếng khóc nỉ non vọng đến từ chiếc bàn góc xa. Ngước
nhìn thì ra là một cô gái trẻ đương cúi gằm, tiếng kêu từ cổ họng cứ nức lên từng
hồi. Na ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì. Người bạn trai cùng đến với cô gái
đã rời đi từ khi nào.
Lệ Na bước lại gần, đặt tay lên vai người con gái ấy, ân cần
hỏi han: “Chị gì ơi? Chị có sao không ạ?”
Cô gái vẫn giữ nguyên tư thế, đầu cúi gằm, nước mắt lã chã
rơi, hai bàn tay xoắn lại run mạnh. Một tách café vẫn còn đầy nguyên, kẹp dưới
là xấp tiền lẻ.
Cô gái nói lạc giọng, ngắt quãng: “Chờ đợi… tôi đã phải chờ
đợi bốn năm rồi, bốn năm liền cơ đấy. Bao hy vọng… đi hết rồi. Rời bỏ tôi rồi.
Hư hư…”
Lệ Na cũng đã hiểu phần nào câu chuyện: “Chị hãy bình tĩnh lại
đã.”
“Anh ta thật nhẫn tâm, vì sao bắt tôi chờ đợi trong ngần ấy
năm và chung tình với anh ta, để giờ đây ruồng rẫy tôi như thế này.”
Lệ Na nghe như có một luồng điện giật thột chạy qua, nhìn
thân hình rung lắc dữ dội của cô gái Na nghe như tim mình cũng thổn thức theo.
Bắt một người đằng đẵng chờ đợi liệu có phải là tàn nhẫn lắm không. Nếu không
thể ở bên có nên dứt khoát?
***
Thật nhiều những trăn trở ưu tư, sau cùng Na nghĩ một người
đàn ông kiêu hãnh như anh đã phải hạ mình trước cô, lẽ nào còn chưa đủ. Tình cảm
bấy lâu đâu thể nói xóa là xóa. Thôi thì dù có nhạt nhòa cũng nhắm mắt để con
tim tự nó trôi theo bất cứ lối nào mà vận mệnh đưa đẩy. Hơn nữa con cô cần ba
nó, cũng coi như vì con đi và vì cả cuộc đời thanh thản của cô sau này. Dù anh
thế nào Na cũng chẳng muốn làm tổn thương anh như anh đã từng đối với cô.
Vậy nên một chiều, trời nhạt không mây. Na nói với anh rằng:
“Thôi cứ tiến hành lễ cưới đi.”
Anh sung sướng tưởng như nằm mộng, đáy mắt lấp lánh sáng bừng
niềm hạnh phúc hơn bao giờ hết. Ôm chặt lấy cô, tiếng nói vỡ òa niềm vui: “Cảm
ơn em! Em yêu.”
Lệ Na nhẹ đẩy anh ra. Vĩnh Uy biết cô vẫn chưa thể thoải
mái, thậm chí ngón tay đeo nhẫn của cô vẫn còn trống trơn. Nhưng chẳng sao cả.
Cô đã ban cho anh quá nhiều sự bao dung rồi.
Vĩnh Uy tự hứa với lòng rằng sẽ khiến cô trở thành người vợ
hạnh phúc nhất, sung sướng nhất.
Ngồi sắp lại mấy món đồ cũ, Na nhoẻn cười đưa tay chạm lên
những tấm hình xưa cũ thân thương được kẹp chắc chắn trên các khe vuông của cuốn
album đóng da. Hình Na chụp cùng mẹ chẳng có là bao, mẹ mất khi cô còn quá nhỏ.
Nhìn ánh mắt thăm thẳm, buồn vời vợi của mẹ in hằn theo thời gian Na cũng ngập
tràn niềm thương cảm. Mỗi khi buồn hay có tâm sự Na thường đem ảnh mẹ ra ngắm.
Dáng vẻ yêu kiều, tha thướt đó khiến cô là phụ nữ mà còn thấy yêu mến huống chi
là đàn ông, chắc khi xưa mẹ có rất nhiều người say mê. May mà mẹ chọn ba…
“Cháu đang làm gì thế?”
Tiếng mẹ Mỹ Hà vang lên cắt ngang dòng suy tưởng. Na quay
nhìn bà mỉm cười: “Cháu sắp lại đồ. Thứ nào cần lắm mới giữ lại, sắp có gia
đình riêng rồi, chắc thứ gì cũng phải mới hết. Tiện xem lại mấy tấm ảnh cũ mà
thấy buồn qua bác ơi. Ước gì ba mẹ được chứng kiến ngày cháu thành hôn…”
Bà Dung nghé sát lại ngó lên quyển album, hình ảnh người con
gái tóc xõa ngang lưng đang bế đứa bé tí hin đập vào mắt khiến bà choáng váng
không đỡ nổi thân mình và rơi đánh bịch xuống giường.
Na thắc mắc nhìn biểu hiện của bà Dung. Bà mấp máy môi: “Đó…
đó…”
Cô nhìn theo ngón tay run run của bà. “Đây là mẹ cháu và
cháu hồi bé đó bác à.” Na lại ngắm nhìn thích thú nét cười rạng rỡ như hai đóa
hoa bừng sức sống của hai mẹ con.
“Đưa bác xem nào!” Chưa để cô kịp đưa bà đã giằng lấy cuốn
album, nhìn chằm chằm vào người mẹ trẻ trong ảnh. Niềm xúc động ngập tràn khi
nhìn lại người bạn cũ, kèm theo đó là nỗi sợ hãi đến ớn lạnh. Hàng ngày bà đã học
theo ông Thụy luôn tự nhủ rằng chỉ là người giống người… vả lại hai đứa đã quá
sâu nặng… nhưng giờ thì sự thật càng lúc càng không thể vùi chôn được nữa.
Lệ Na càng ngạc nhiên khi bà Dung nằng nặc đòi mượn tấm hình
của hai mẹ con cô. Na không biết làm sao đành rút nó qua mép khe hẹp và đưa cho
bà. Bà Dung chẳng nói chẳng rằng lao vội đi luôn.
**
Bà Dung vừa rời đi, chỉ còn lại ông Thụy ngồi chết lặng
trong bóng đêm mịt mùng của nỗi kinh hoàng. Chẳng phải ông chưa từng nghi ngờ
nhưng không dám tin cuộc đời lại phũ phàng như thế. Nếu như sự thật hai đứa là
anh em thì liệu có đớn đau nào khốn nạn hơn thế. Ông tự vấn lương tâm m