
r/>– Bà xã, em sao thế? – Hắn cười nhìn nó.
– Nhân viên của anh ghê gớm thật đấy, dám chặn đường của em! – Nó bực tức ngồi vào lòng hắn.
– Bà xã nói kẻ nào chặn đường em, anh đuổi việc người đó! – Hắn nói, sát khí tỏa ra làm nó bật cười.
– Em tự xử rồi! – Nó nhẹ nhàng nói để làm dịu sự tức giận của hắn. – Mình đi đón con đi ông xã! Cũng tới giờ rồi.
– Uhm! Đi thôi bà xã!
Hắn nói rồi kéo nó ra phía thang máy, đi thẳng xuống tầng hầm lấy xe và đến trường tiểu học STAR.
– Pama! – Nguyệt chạy lại chỗ chiếc xe đen quen thuộc của hắn.
– Pama làm quá rồi! – Minh chậm rãi đi tới, từ tốn nói nhưng trong giọng nói không giấu nỗi niềm vui. Nhiều người nghĩ pama không quan tâm đến cậu và Tiểu Nguyệt. Nhưng thế này thì ai dám bảo họ không quan tâm.
– Pama muốn đưa hai đứa đi ăn mà! Thôi lên xe đi! – Hắn cười nói. Cả nhà vui vẻ leo lên xe và phóng đi, mặc kệ những ánh mắt ngưỡng mộ đằng sau họ. Thật là một gia đình hạnh phúc mà! Ghen tị quá!
* Quân ‘s POV *
Kể từ sau chuyện của Lam, tâm trạng cũng như sức khỏe của Trang rất bất ổn. Tôi rất lo cho cô ấy. Nghe nói Lam tỉnh, cô ấy liền ầm ĩ đòi sang Nhật theo Lam mặc cho cơ thể mình đang suy nhược. Tôi cương quyết bắt cô ấy ở nhà.
– Cậu ở nhà đi! Cậu còn không khỏe mà đòi đi đâu?
– Nhưng … – Trang ngập ngừng.
– Tớ biết cậu lo cho Lam nhưng sức khỏe cậu cậu bây giờ đang rất yếu! Tớ không thể để cậu đi đâu hết!
– Quân, tớ … – Trang ngập ngừng nhìn tôi. – Cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc tớ!
– Sao phải khách sáo! Cậu là người tớ yêu, đương nhiên tớ phải chăm sóc cậu rồi! – Tôi cười, ngồi xuống cạnh Trang. Có lẽ những lời nói của tôi làm cô ấy ngượng vì tôi thấy cô ấy úp gương mặt ửng đỏ xuống gối rồi ngủ lúc nào không hay. Cô ấy thật quá mệt mỏi rồi.
* Tác giả ‘s POV *
Quân nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi đi xuống bếp rót cho mình một ly nước. Cùng lúc đó, cậu thấy Hoàng đang uống rượu. Chắc là lo chuyện của hắn hoặc buồn vì Trúc Anh đã sang Nhật. Nghĩ đến hắn, giờ chắc hắn cũng đang đau khổ lắm khi biết Lam vì hắn mà chết.
– Sao thế nhóc? – Quân cầm ly nước đến ngồi cạnh Hoàng.
– Trúc Anh đi rồi! – Hoàng nói, giọng hơi khàn. – Nếu không vì anh hai thì Trúc Anh và chị Lam sẽ không phải đi Nhật! – Nói xong, Hoàng cầm bình rượu tu ừng ực.
– … – Quân im lặng lắng nghe Hoàng nói. Cậu không phải biết nói gì khi mà những điều Hoàng nói cũng chính là sự thật trước mắt. Cậu rất muốn thay đổi những sự thật kia thế nhưng chuyện đó là không thể. Chính vì những chuyện đó mà Trang trở nên mệt mỏi. Nghĩ vậy, cậu giành lấy chai rượu của Hoàng, rót vào ly nước đã uống hết của mình, tu một hơi. Đêm nay, hai anh em phải say, không say không đuợc.
Sáng hôm sau, ngày thứ 2 sau khi Lam đi.
Quân mệt mỏi ngồi dậy, dáo dác nhìn quanh. Đêm qua cậu và Hoàng uống rượu dưới phòng khách thế nhưng bây giờ cậu đã ở phòng mình. Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
– Cậu tỉnh rồi hả? – Trang mở cửa đi vào, trên tay là một ly sữa nóng. Nhỏ tiến lại giường đi sữa cho Quân. – Uống đi!
– Đêm qua sao tớ lên phòng được vậy? – Quân cầm ly sữa hỏi.
– Phong với Phương vừa về tới, thấy cậu và Hoàng như vậy liền đưa cậu và Hoàng về phòng! – Trang ngồi xuống trả lời cho Quân. – Tớ biết cậu lo cho tớ nhưng lần sau đừng uống rượu nữa nha! Tớ lo lắm đấy! Mà cậu mau uống sữa đi!
– Biết rồi! – Quân cười nhìn nhỏ, uống hết lu sữa rồi đặt lên bàn.
– Chuyện của chúng ta … tớ nghĩ đợi một thời gian nữa nhé! Sau những chuyện đã xảy ra, tớ … tớ không … – Trang ngập ngừng nói. Biết Trang định nói gì, Quân liền cắt ngang.
– Tớ hiểu mà! Cho dù phải chờ bao lâu tớ cũng đồng ý, chỉ cần cậu còn yêu tớ! – Quân nói.
Trang nghe những lời đó thì không thể kiềm chế được. Nhỏ bật khóc ôm chầm lấy cậu. Cậu nhẹ nhàng vuốt tóc nhỏ, kéo nhỏ ra và đặt lên trán nhỏ một nụ hôn…
* Quân ‘s POV *
4 năm sau, sau đám cưới của anh Tuấn và chị tôi vài tháng, thằng Phong đang hào hứng chuẩn bị cho đám cưới của bản thân. Nhìn nó mà tôi thấy gato quá. Nhưng tôi phải giữ lời mình đã nói 4 năm trước với Trang. Để cô ấy gặp Lam rồi một thời gian nữa sẽ làm đám cưới. Chừng vài năm sau, Lam trở về làm Trang xúc động lắm. Cô ấy cứ chạy qua Lê gia chơi với Lam, bỏ tôi bơ vơ một mình. Cơ m