The Soda Pop
Forget Me Not

Forget Me Not

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325774

Bình chọn: 8.00/10/577 lượt.


bạn cầu cứu thảm thiết. Nhưng đáp lại tình cảnh tội nghiệp đó, Hổ Phách vẫy tay
nhìn theo mỉm cười.

- Vui vẻ nhé, bạn tốt!

Kẻ phiền phức đã bị quỷ tha. Hổ Phách và Lưu Ly nhẹ nhỏm dắt tay
nhau đi dạo quanh bờ sông. Cô bé dẫn Hổ Phách đi thăm quan tất cả mọi nơi trong
nông trại. Điểm cuối cùng là một đỉnh đồi gần đó. Nơi này mọc đầy dâu dại và
những loài hoa màu tím kì lạ mà hai người không biết tên.

- Nơi này thật yên bình. Hổ Phách mỉm cười nhìn về xa xa.

Lưu Ly có vẻ hơi bất ngờ trước câu nói của cậu. Cô bé lặng im
nghĩ ngợi một lát rồi cười buồn. Ai mới tới cũng nghĩ nơi này yên bình. Nhưng
thực ra không phải vậy.

Hai người đứng trên đỉnh đồi, nhìn từ vị trí này xuống có thể
bao quát được một phần nông trại trước mắt. Khắp nơi đều trải một màu manh mượt
mà của bắp và cà phê. Nơi hai người đang đứng có một bóng cây ngô đồng to xõa
ra che mát một góc đồi. Bên dưới là thảm cỏ xanh mát dịu. Xen lẫn trong đám cỏ
là những bông hoa dại đủ màu sắc. Lưu Ly lặng lẽ đi đến nơi cao nhất trên đỉnh
đồi. Ở đây có một ngôi mộ nhỏ nằm lẻ loi. Xung quanh ngôi mộ là một mảng hoa
xanh ngắt.

- Lưu Ly, đây là mộ của ai thế? Hổ Phách hơi tò mò quay sang hỏi
Lưu Ly.

- Mộ của mẹ em. Lưu Ly đi lại đặt một bó hoa nhỏ mới hái lên trên
rồi đưa tay gạt một lọn tóc vừa bị gió hất tung.- Khi còn sống mẹ em rất thích
nơi này, lộng gió và có thể nhìn khắp nơi xung quanh thị trấn.

Hổ Phách không hỏi gì nữa, cậu nhận thấy Lưu Ly hơi buồn. Cậu để
cô bé lặng im ngồi trước mộ, còn mình thì ngồi dựa vào gốc cây ngô đồng gần đó,
miệng ngậm một cọng cỏ non, thả ánh mắt xa xăm lên nhìn trời. Vài cánh chim
chao đảo trên đầu, gió nhẹ ùa qua mát rượi, ngồi từ đây nhìn xuống cánh đồng
bắp cậu có thể thấy hàng ngàn tia nắng đang nhảy múa trên những chiếc lá xanh
ngắt. Nắng vàng, nhưng không oi ả. Những ngày cuối đông thời tiết đã trở nên se
se lạnh.



Lưu Ly không biết từ lúc nào đã mon men lại gần Hổ Phách, đôi mắt trong veo nhìn cậu chăm chú như thắc mắc không biết Hổ Phách đang nghĩ gì, đôi môi nhỏ xíu phớt hồng khẽ cử động khiến cậu hơi bối rối. Cậu khoác vai cô bé kéo lại gần mình. Lưu Ly trong lòng cậu bây giờ y như con mèo nhỏ. Nhưng dường như cô bé chỉ tỏ ra ngoan ngoãn với cậu.

- Hai ngày nữa ở đây tổ chức lễ hội đó Hổ Phách. Lưu Ly ngước lên mỉm.

- Lễ hội gì?

- Lễ hội cầu may. Cuối mổi vụ hoa màu dân nơi đây thường tổ chức một lễ hội rất lớn để ăn mừng mùa màng bội thu, đồng thời để mọi người có cơ hội giải trí trước khi bước sang năm mới. Đây cũng là một dịp tốt để các chủ nông trại quảng cáo những mẩu nông sản cho các nhà tư bản đến thu mua. Người ta sẽ làm các món đặc sản và hàng gia công bán cho du khách, gia đình em là khách mời danh dự, nếu anh tham gia cũng sẽ trở thành khách mời danh dự.

Lưu Ly liến thoắng quảng cáo. Hổ Phách lặng im ngồi nghe, đôi khi mỉm cười với vẻ thích thú, bất chợt cậu ghé sát vào mặt Lưu Ly mỉm cười ranh mãnh:

- Em muốn anh ở lại đây bao lâu?

Lưu Ly ngây người. Cô bé ngước lên trời nghĩ ngợi. Thực ra cô muốn Hổ Phách ở lại bao lâu. Một ngày…hai ngày hay ba ngày? Tính bằng ngày thì chưa đủ.

- Cả đời.

Cô bé bất giác buột miệng. Sau đó hiểu ra là mình không nên nói, khuôn mặt đỏ đỏ, hai bàn tay bé nhỏ trắng nõn đưa lên che miệng, đầu ngước lên nhìn trộm. Hổ Phách vẫn nhìn cô bình thản, vẻ mặt khó đoán, vài giây sau thì cậu mỉm cười đưa tay lên vuốt tóc cô bé.

Một cơn gió nhẹ ùa qua mơn trớn trên những sợi tóc tơ mượt mà của Lưu Ly, cô bé nhoẻn miệng cười. Hổ Phách đưa tay ngắt một bông hoa lưu ly xanh biếc lên xoay xoay nghịch ngợm. Giờ cậu mới nhận ra là khắp nơi trên ngọn đồi đều được bao phủ bởi loài hoa xanh biếc này.

- Hổ Phách, anh có biết hoa lưu ly mang ý nghĩa gì không?

- Forget me notà? Ba em đặt cho em cái tên này sao?

Hổ Phách giơ bông hoa xanh lên cao ngắm nghía, bông hoa mỏng manh xanh ngắt thật đẹp, trong lòng có chút ngưỡng mộ đối với ông chú hói đầu. Dù tóc không nhiều, nhưng ông ta có vẻ là người rất tình cảm, rất yêu vợ.

- Không, là mẹ em đặt cho em. Lưu Ly ngước lên nhìn bầu trời xanh mỉm cười buồn bã.-Bà ấy gọi em là Lưu Ly để nhắc bản thân không bao giờ được quên người yêu cũ. Và để hi vọng người đó cũng sẽ mãi nhớ đến bà.

Hổ phách kinh ngạc quay sang. Lưu Ly vẫn nhìn bầu trời xanh ngắt, ánh mắt trong veo xa thẳm dường như không còn nhìn vào thực tại nữa, mà đi đến một nơi nào đó rất xa, rất buồn trong kí ức.

- Mẹ em lấy chồng năm 18 tuổi, nếu còn sống thì bây giờ bà ấy mới chỉ có 34 tuổi thôi, anh nghĩ tại sao mẹ em lại mất sớm như vậy?

Hổ Phách nghe cô bé nói hơi nhíu mày, cậu nhìn về ngôi mộ nhỏ nằm lẻ loi nơi đỉnh đồi, những cánh hoa lưu ly xanh biếc vẫn đong đưa theo từng cơn gió, Hổ Phách đã đoán ra lí do, nhưng không hiểu sao cậu vẫn không dám nói ra.

- Là Pappy đã giết mẹ.

Hổ Phách thở dài, cậu quay lại, khuôn mặt bé nhỏ của Lưu