
mạnh đến đâu vẫn không phải là đối thủ của Dương
Vỹ, huống hồ gì Dương Vỹ còn mang theo súng. Và đúng như sự lo sợ của cô bé. Dương
Vỹ thấy Đức Duy lao vào mình, rất nhẹ nhàng né người tránh được cú đá của cậu,
tiện tay vung lên đập mạnh báng súng vào sau gáy cậu. Đức Duy ngã nhào xuống
đất, máu trên đầu cậu nhòe ra. Nhưng cậu vẫn đứng dậy lao vào Dương Vỹ.
Một cú đấm giáng mạnh vào bụng cậu. Đức Duy khựng người, gục
xuống trước mặt Dương Vỹ, anh ta lạnh lùng đá văng cậu ra đất, sau đó đám thuộc
hạ của anh ta lao vào đánh cậu hết sức dã man. Đức Duy đã trúng đòn, không thể
gượng dậy được nên chỉ có thể nằm im nhận những trận mưa đòn trời giáng vào
người mình.
- Đức Duy!!!
Lưu Ly cố đứng dậy muốn đi đến bảo vệ anh, nhưng chân cô đau
nhói, vừa đứng dậy cô đã ngã nhào xuống.
Trước mặt cô, Dương Vỹ mỉm cười hài lòng. Rồi từ xa lại một đám
đông khác kéo đến. Lưu Ly nhận ra kẻ đi đầu là Thành Phong. Cơ thể cô bắt đầu
run rẩy. Thành Phong bước xuống xe đi lại trước mặt Lưu Ly. Cô ngồi im, mà dù
có muốn trốn chạy cũng không thể nữa rồi.
- Muốn chạy thoát ra khỏi đây với đôi chân mảnh khảnh đó sao?
Trò vui đến lúc kết thúc rồi. Thành Phong rút súng ra nhắm vào đầu cô.
Lưu Ly nhìn ông ta, đôi mắt trong veo căm hận.
- Dừng lại!!!
Một toán người bất ngờ lao đến. Kiến Văn và Gia Huy lao tới đá
bay Thanh Tùng đang khống chế Đức Duy ra. Hổ Phách nhìn Lưu Ly đang ngồi gục
dưới đất tức giận. Cậu kéo Linh Lan lên phía trước một cách thô bạo, con dao
sắc lẻm đưa lên cổ cô. Linh Lan hơi cau mày.
- Thả Lưu Ly ra ngay! Nếu không tôi sẽ giết cô ta.
Linh Lan đã bị trói chặt hai tay, chính Hoa Thiên đã bắt cô làm
con tin sau đó mới họp mặt nhóm Hổ Phách. Thiên Dã đã biết thông tin bị bại lộ,
Thành Phong và Dương Vỹ chắc chắn sẽ tóm được Lưu Ly và Đức Duy, anh giao cho
Hoa Thiên đi bắt Linh Lan còn mình sẽ cứu nhóm Hổ Phách, nếu thuận lợi có thể
dùng Linh Lan làm con tin để cả đám rời khỏi đây.
Hoa Thiên nhìn cô gái đang bị kề dao vào cổ cau mày. Cậu hoàn
toàn không muốn dùng cách này với Linh Lan, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Kẻ
thù của các cậu quá đông lại được trang bị súng ngắn, nếu đấu sức cả nhóm sẽ
gặp nguy hiểm. Dương Vỹ và Thành Phong thấy sự xuất hiện của Thiên Dã và Hổ
Phách có hơi bất ngờ, nhưng tình hình lúc này không hề có lợi cho họ. Thuộc hạ
của Thành Phong và Dương Vỹ đã vây chặt nơi đây, dù có cứu được Lưu Ly thì nhóm
Hổ Phách cũng không rời khỏi đây được.
- Lưu Ly, lại đây với anh! Hổ Phách gọi cô bé, con dao vẫn giữ
nguyên trên cổ Linh Lan.
Lưu Ly nghe Hổ Phách gọi, cố gượng dậy đứng lên. Hổ Phách thấy
chân cô bé đang bị thương lại càng điên tiết hơn. Lưu Ly cố nén đau bước vội về
phía trước, nhưng chưa được hai bước Thành Phong đã nắm tóc cô kéo bật lại. Lưu
Ly ngã ra sau, cô bé nhăn mặt đau đớn, hành động này của ông ta khiến mọi người
nổi điên lên, đặc biệt là Hổ Phách. Đôi mắt đen thẳm của cậu trợn trừng.
- Buông con bé ra!
- Thả Linh Lan ra! Tao có thể tha cho bọn mày rời khỏi đây.
Thành Phong nhếch môi cười, bàn tay nắm chặt mái tóc Lưu Ly kéo
lại gần mình, ông ta không tin Hổ Phách dám ra tay giết người, dù cho ông ta có
thật sự giết Lưu Ly thì Hổ Phách chắc chắn cũng không dám giết Linh Lan. Khẩu
súng đen ngòm chỉa vào đầu Lưu Ly chuẩn bị bóp cò. Cô bé đau đớn nhìn Hổ Phách.
Trước cảnh tượng này, Dương Vỹ lặng yên mỉm cười.
- Thành Phong. Mau dừng lại!!! Hổ Phách gào lên, con dao trên
tay cậu cứa một đường dài vào cổ Linh Lan.-Thành Phong! Nếu ông dám đụng vào
Lưu Ly tôi sẽ cắt cổ cô ta ngay lập tức.
Thành Phong giật mình vội vã buông Lưu Ly ra. Hổ Phách đang nổi
điên, ông đã nhầm khi cho rằng Hổ Phách không dám làm gì, thằng nhóc sẽ giết
chết con gái ông. Con dao trên tay cậu đang kéo dài vết thương trên cổ Linh Lan.
- Dừng lại mau!
Ông ta nhìn Linh Lan hốt hoảng, vết thương trên cổ cô đã có một
vệt máu chảy xuống, cô vẫn đứng nhìn ông mỉm cười. Lần đầu tiên cô thấy ba mình
lo lắng cho mình như vậy, dù vết thương trên cổ khiến cô đau nhưng trong lòng
cô lại cảm thấy có gì đó hạnh phúc.
- Hổ Phách, không được giết cô ấy!!!
Hổ Phách đã nổi điên thật sự, con dao trên tay cậu ngày càng cứa
sâu vào cổ Linh Lan. Hoa Thiên không thể đứng im được nữa, anh vội giữ chặt tay
cậu và đẩy Linh Lan ra xa.
- Hoa Thiên, cậu làm gì vậy?
Hổ Phách giật mình vì hành động của đứa bạn, cả nhóm cũng giật
mình. Linh Lan giờ đã thoát khỏi sự không chế của Hổ Phách. Đám thuộc hạ của
Thành Phong lập tức nhắm vào mọi người nổ súng.
Lưu Ly đang chạy lại. Hổ Phách lao đến ôm lấy cô ngã sang một
bên đồng thời phóng con dao về phía Thành Phong.
Những viên đạn liên tục được Thành Phong và thuộc hạ của ông ta
bắn ra, cánh tay ông ta cũng bị con dao gim trúng để lại một vết thương khá sâu.
Hổ Phách và Lưu Ly đã nấp được vào một gốc cây lớn ven đường.
Hoa Thiên, Kiến Văn, Gia Huy