Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324433

Bình chọn: 7.00/10/443 lượt.

ới còn lại của cô.

Chỉ bỗng dưng thấy hơi buồn bực. Nếu Từ Vĩ Trạch đang ở trước mặt cô, cô
nhất định sẽ bóp cổ anh, bắt anh nôn hết dưa lưới cả hạt mà anh đã ăn
ra. Không xem cô là bạn thì ngay cả vỏ dưa cũng không cho anh ăn.

Trong biệt thự là kiểu châu u cổ điển, tao nhã trầm lắng, nhưng đối với cô là một cung điện tráng lệ. Thư Hoán cũng không có tâm tư nào để ngắm
nghía, chỉ lê bước theo Từ Vĩ Kính, không dám lơ đễnh, chỉ sợ mình xảy
ra sai sót.

Theo cầu thang có tay vịn bằng thép khắc hoa lên lầu hai, Từ Vĩ Kính dẫn cô mở cánh cửa một phòng: “Cô cảm thấy thế nào?”

Thoáng nhìn đã thấy là một căn phòng rộng đến mức xa xỉ, giường bốn chân lộng
lẫy, thảm trải dày và rất đẹp, rèm cửa dày nặng được vén gọn, bên ngoài
là cảnh hồ tuyệt đẹp, không đợi Thư Hoán phản ứng, anh lại nói: “Nếu
không thích thì cô có thể xem phòng này, có thể sẽ hợp hơn.”

Lần này là một gian phòng ngủ màu nhạt, giường vẫn rất rộng, màu lông thiên nga ngọt ngào đồng nhất với màu giấy dán tường.

Phòng ngủ còn có một ban công lộ thiên nửa khép kín, thêm một chiếc đèn chùm
hình bán nguyệt, phía dưới là ghế sofa đơn màu trắng đơn giản cùng một
bộ bàn pha lê.

“Hay là cô xem thêm…”

Thư Hoán vội nói: “Phòng này là được rồi!” Nếu xem nữa chắc cô sẽ kinh hoảng mất. Cô vẫn không nuốt nổi bữa ăn vương giả này.

Từ Vĩ Kính gật đầu: “Vậy tôi bảo người mang hành lý của cô lên.”

“Cám ơn…”

“Đúng rồi, nếu cô cần…” Từ Vĩ Kính đưa cô vào trong, sau đó mở hai cánh cửa âm tường, “Đây là nơi treo quần áo.”

Thư Hoán đã chuẩn bị tâm lý nhìn thấy một gian phòng quần áo kiểu âm tường, nhưng vẫn giật bắn mình.

Nó chính là một gian phòng khá rộng rãi khác, còn trong mấy tủ quần áo đã treo đầy đủ loại quần áo kiểu tây.

Thư Hoán há mồm trợn mắt: “Đây… đây là quần áo của ai…”

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Đương nhiên không phải là của chúng tôi.”

“…” Cô cũng không nghi ngờ họ có tật xấu này. =_= Cho dù có thì cũng không nhét thân hình họ vào được.

“Cô biết đấy, em trai tôi có không ít bạn gái, thường xuyên cần tặng quà
cho họ. Mấy cửa hàng đó nếu có kiểu mới đều mang đến đây trước. Đương
nhiên…” Thấy vẻ mặt Thư Hoán, anh lại bổ sung, “Những bộ này đều là mới, chắc không sai khác nhiều với size của cô, nếu cô thích bộ nào thì cứ
lấy.”

“…”

“Hai dãy bên này là quần áo của mẹ chúng tôi, nhưng tôi nghĩ chắc cô cũng
không chọn. Một năm bà quay về một, hai lần, sau này có thể cô sẽ có cơ
hội gặp bà ấy.”

“…”

Từ Vĩ Kính lại mở ngăn kéo dưới bàn trang điểm: “Mấy đồ trang sức này, nếu cần thì cô có thể dùng, nhưng tôi không thể tự ý tặng cô vì tất cả là
của mẹ tôi, phải được sự đồng ý của bà mới được. Nhưng chỉ cần cô thích
thì bà sẽ tùy cô chọn, bà chỉ cần thấy đẹp là chọn mua, không phải để
dành cho bản thân dùng.”

“…”

“Nước hoa cô cũng dùng tự nhiên, đừng khách sáo.”

“…”

“Cô sắp xếp đồ đạc đi, nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì thì gọi quản gia Vương.”

Thư Hoán cuối cùng đã thốt ra được một chữ: “Vâng…”

Ra khỏi gian phòng quần áo, hành lý đã được mang lên, Từ Vĩ Kính cáo từ
rồi đi ra, đóng cửa lại, cô mới rã rời ngã nhào lên giường.

Cô đã hiểu được ý Từ Vĩ Kính “những thứ này cô không cần mang”, đồ đạc cô mang theo rõ ràng là thừa thãi.

Gia cảnh nhà họ Từ thế nào, tuy cô đã chóng mặt hoa mắt nhưng đại khái cũng hiểu được vài phần.

Điều đó vượt xa tưởng tượng ban đầu như lẽ đương nhiên của cô. Cô rất bàng hoàng, nhưng không hề cảm thấy sung sướng.

Thư Hoán ngồi đờ đẫn một lúc rồi mới đứng lên sắp xếp hành lý. Vật dụng cho công việc được xếp lên bàn và kệ trước tiên. Sau đó là quần áo. Cô chỉ
mang đến những bộ quần áo mình thích nhất, nhưng so với những thứ cô vừa nhìn thấy ban nãy thì bỗng nhiên thấy ảm đạm, quê mùa hẳn.

Thư Hoán cố gượng treo hết quần áo vào đó, những chiếc áo váy của cô dưới
hào quang của mấy tủ hàng hiệu, càng trở nên thô kệch, xấu xí.

Thư Hoán chậm rãi nhìn ngắm những bộ quần áo xinh đẹp đó, từ những bộ váy
ngắn đoan trang ngọt ngào của Chanel đến những bộ lễ phục phá cách của
Ferragamo, từ những chiếc áo gió mang phong cách quân đội gọn nhẹ có dây thắt lưng da của Burberry đến những chiếc quần lười có màu sắc đặc
trưng của Versace, và còn rất nhiều những bộ lễ phục bằng tơ lụa lấp
lánh, những chiếc áo khoác nhẹ nhàng mỏng manh có đính đá, những chiếc
đầm eo cao bằng chất liệu chiffon mỏng, hở vai hở lưng…

Thư Hoán hoàn toàn không có hứng thú muốn thử, cô ngại ngùng đặt những món
phụ kiện của mình vào trong ngăn kéo, sau đó gục đầu ủ rũ ra khỏi gian
quần áo rồi đóng cửa lại.

Từ ban công nhìn ra vườn hoa phía sau, Thư Hoán cầm quyển sách, ngồi một
lúc trên chiếc sofa đối diện với cảnh sắc tuyệt đẹp đó, thế nhưng vẫn
thấy căng thẳng và buồn bã.

Cô rất sợ khoảng cách đó, khoảng cách giữa cô và Từ Vĩ Trạch cũng lớn như
giữa hai loại quần áo vậy. Thư Hoán a


XtGem Forum catalog