Insane
Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324472

Bình chọn: 7.5.00/10/447 lượt.

Kính đang đi xuống, chắc là vừa tắm rửa xong,
anh mặc một bộ quần áo trong nhà, tóc hãy còn ướt, vài sợi rủ trước trán khiến đôi mắt lạnh lùng càng thêm thâm trầm.

Thấy Thư Hoán, anh gật đầu: “Chào”.

“Chào…”

Thư Hoán đã mệt đến mức mồm miệng khô đắng, thấy anh như thế thì mặt như
muốn bốc khói, vội rót một nửa ly nước chanh, gắp mấy viên đá vuông
vuông từ thùng đá bỏ vào.

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Mới chạy xong đừng uống đá, uống nước ấm thôi”.

“…” Có cần quản cả việc này không?

Nhưng lời anh nói, Thư Hoán không dám cãi lại, vẫn ngoan ngoãn đặt ly xuống, lại rót một ly khác.

“Hôm nay tôi làm việc ở nhà, không cần đến công ty.”

“Ơ?”, Thư Hoán vẫn hơi hoang mang.

“Thế nên cô phải ngoan ngoãn…”, Từ Vĩ Kính nhìn cô, “Đến giờ thì rời máy tính đi thư giãn, biết chưa?”.

… T__T Không phải chứ, nghiêm khắc như vậy thật sao?

***

Từ khi tốt nghiệp trung học đến nay Thư Hoán chưa bao giờ ngoan như vậy,
cứ làm được một lúc lại ra ban công, làm vài động tác thể dục đơn giản
để thư giãn cơ thể, giống hệt như một người già, sau đó lặng lẽ quay về
phòng.

Cô không thích chịu sự sắp xếp, nhưng khi bị Từ Vĩ Kính quản lại rất cam tâm tình nguyện.

Tuy hôm ấy cô bị cưỡng bức dậy sớm hơn mọi ngày, nhưng sáng sớm thì tinh thần khá tốt, không cảm thấy mụ mẫm ê ẩm nữa.

Ăn trưa xong, Thư Hoán đang sung sướng định chơi game một lúc thì vừa đứng dậy, Từ Vĩ Kính đã như nhìn thấu cô: “Buổi trưa phải ngủ nửa tiếng”.

Thư Hoán lại khóc không thành tiếng.

“Không phải thật chứ…”

Cô có phải trẻ con trong nhà trẻ đâu.

“Nghỉ ngơi vào quãng này có lợi cho tinh thần. Lúc nên ngủ thì phải ngủ.”

Thư Hoán thấy rất khó xử: “Nhưng lúc này…”.

“Nếu không lần sau cô bệnh, tôi mặc kệ cô.”

Thư Hoán lập tức phục tùng, yếu ớt đáp: “Ưm… nhưng em bây giờ không ngủ được”.

Chẳng lẽ ngủ cũng có thể chấp hành theo kế hoạch cưỡng chế hay sao?

“Cô không thử làm sao biết? Nằm một lúc là tự khắc ngủ được.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả.”

Thế là Thư Hoán đành ngoan ngoãn về phòng, nằm thẳng băng trên giường.

Hiếm khi cô e dè kiêng nể như thế, giấc ngủ trưa nay còn do Từ Vĩ Kính đích thân giám sát.

Thư Hoán nằm một lúc, căn bản không ngủ nổi. Từ Vĩ Kính ngồi ngay cạnh, tim đập nhanh đến không chịu nổi thì làm sao bình tĩnh mà ngủ được.

Nằm một lúc cô cảm thấy tiếng tim mình đập đến cả Từ Vĩ Kính cũng có thể
nghe thấy, Thư Hoán ngượng ngùng, hé một mắt ra thận trọng nói: “Em
không ngủ được…”.

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Được rồi”.

Thư Hoán nhìn anh đứng dậy bỏ đi, lúc về trên tay có thêm một quyển sách.

Đây… chắc không phải là đọc truyện trước khi ngủ cho cô nghe chứ?

Từ Vĩ Kính đúng là nghiêm túc đọc thật.

“Cá heo sông bơi nhẹ nhàng len lỏi qua rừng cây. Nó uốn mình bơi qua những
cành cây, đồng thời co mình lại giữa những thân cây uốn cong. Hễ có
những con cá với màu xanh như ếch lao vào trong tán lá, cá heo hồng hào
như cây kẹo bông đường sẽ cắn phập lấy bằng hàm răng dài sắc nhọn của
nó.”

Khoan đã, cảnh tượng máu me đó là gì thế?

Đọc loại tạp chí như Địa lý quốc gia này thì có giúp gì cho giấc ngủ không?

“Đó không phải là cơn mơ khiến người ta hoa mắt như trong tiểu thuyết của
Gabriel Garcia Marquez, mà là cảnh tượng bơi trên sông Amazon vào mùa
mưa, cũng tức là hạ lưu của Iquitos ở Peru. Nước sông đã nhấn chìm cánh
rừng nhiệt đới…”

Giọng anh vẫn không chút cảm xúc, nhưng lại có sức thôi miên ghê người, trong vô thức Thư Hoán đã bỏ qua cảnh tượng cá heo ăn thịt…

Cô như đang ở trong cánh rừng nhiệt đới Amazon, rộng lớn bao la, một mảnh
xanh thẳm như biển, những đàn chim đủ màu sắc vỗ cánh bay trên đầu,
những con bướm cực lớn khiến người ta hoa mắt; cát đằng, hoa lan bám
theo những cành cây to lớn; những con cá nhiệt đới xinh đẹp chậm rãi bơi trong làn nước; con tatu [1'> e dè để lộ ra dáng vẻ quái dị để tự bảo vệ trong rừng…

[1'> Con tatu: Tên Tiếng Anh là “Armadilo”, là một loài động vật nhỏ có vú, trên mình có một lớp sừng thường sống ở Nam Mỹ.

Xa xa có tiếng côn trùng nỉ non, nước chảy róc rách.

Thư Hoán thả lỏng toàn thân trong cảnh tượng đầy màu sắc và bí ẩn ấy, ngủ thiếp đi.

Cô chưa bao giờ có một giấc ngủ tươi mới vui vẻ như vậy vào quãng thời gian này cả.

Lúc tỉnh dậy, Thư Hoán vốn nghĩ mình đã ngủ rất lâu, nhưng mở mắt ra mới
phát hiện ánh nắng bên ngoài vẫn rạng rỡ, trong tay có thứ gì đó ấm nóng đang bị cô siết chặt.

Vì cảm giác quá tuyệt nên nhất thời Thư Hoán chưa buông ra, mấy giây sau
cô mới sực ý thức được thứ mình đang nắm chặt ấy là tay của Từ Vĩ Kình.

Trong tích tắc Thư Hoán đỏ luôn cả cổ, há miệng lắp bắp, không biết phải giải thích về hành vi háo sắc trần trụi của mình như thế nào. Ngược lại, Từ
Vĩ Kính đã lẳng lặng rút tay về: “Ngủ ngon không?”