XtGem Forum catalog
Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325400

Bình chọn: 8.5.00/10/540 lượt.

ôn lên má cô, rồi lùi xuống cắn nhẹ vào cổ cô. Thư Hoán cảm nhận được bàn tay anh đặt ở eo cô nhẹ nhàng
trượt xuống dưới, sau đó luồn vào trong váy.

Thư Hoán suýt nữa nhảy dựng lên, chỉ bị anh sờ đến đùi, cô vùng vẫy đạp đá
lung tung như con thú nhỏ bị dọa, ra sức túm chặt lấy tay anh, không cho anh làm bậy: “Đồ khốn, muốn làm gì hả?! Anh điên rồi sao?”.

Cô dùng hai tay mới có thể miễn cưỡng giữ được một tay của Từ Vĩ Trạch, còn tay kia của anh nhẹ nhàng kéo váy cô xuống.

Thư Hoán hoảng hốt buông tay anh ra để che lấy cơ thể mình. Nhân cơ hội đó
Từ Vĩ Trạch cuốn váy cô lên, bế cô lên eo mình, đặt cô dang chân ngồi
trên người.

Không mấy cô gái kháng cự nổi ma lực của anh, đây là Từ Vĩ Trạch, có bao
người muốn anh dụ dỗ mà còn không được, cho dù lúc ban đầu họ dè dặt
nhưng đến bước này thì đa phần đều là nửa đưa đẩy nửa đồng ý. Nhưng Thư
Hoán vẫn không ngừng vùng vẫy, chụp lấy gối đập vào người anh: “Anh cút
đi! Đồ khốn này!”

Niềm vui thể xác chỉ là nhất thời, nông nổi, tổn thương sau này mới đáng sợ. Nếu vượt qua ranh giới này thì họ không thể làm bạn được nữa. Tình bạn
không ai thay thế được của họ nếu chỉ vì chút kích thích mà bị phá hoại, thế thì cũng quá rẻ tiền.

Từ Vĩ Trạch vẫn mỉm cười nắm tay cô, kéo cô lại gần, định hôn cô. Thư Hoán sống chết cũng không chịu lãng phí nụ hôn đầu một cách lãng xẹt thế
này, dù bị giữ chặt sau gáy cũng bặm chặt môi, nhất quyết không cho anh
được nước làm tới. Anh cũng không kiên quyết nữa, chỉ hôn lên mắt, chóp
mũi và khóe môi cô.

Thư Hoán ngửi thấy mùi rượu thoảng trong hơi thở anh, trong lúc váng vất
càng thấy vừa tức vừa hận, cô giữ thân như ngọc bao lâu nay mà lại rơi
vào tay đối tượng uống rượu làm càn thế này, thật quá bi thảm rồi!

Từ Vĩ Trạch hôn đến ngực cô, Thư Hoán bị ôm chặt, không thoát ra được, lại ra sức đánh anh, chống cự kịch liệt: “Tránh ra! Đồ khốn! Tránh ra
mau!”.

Bình thường Từ Vĩ Trạch cứ nói cô mạnh đến khác người, thực ra sức của anh
mới mạnh kinh khủng, khiến cô hoàn toàn không chống cự nổi.

“Đừng xem em như loại người đó!”

Đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời cô, mà người sỉ nhục lại là Từ Vĩ Trạch.

Thư Hoán bỗng thấy muốn khóc. Thực sự bó tay, để Từ Vĩ Trạch muốn làm gì
thì làm cũng được, việc này nói lớn cũng không, nhỏ cũng không, cô không thể làm gì anh được.

Nhưng anh khiến cô quá thất vọng.

Một số cô gái không để tâm đến chuyện tình một đêm, luôn có thái độ nhẹ
nhàng “anh muốn, tôi chịu”. Nhưng cô không phải loại người đó, anh cũng
hiểu, với cô ngay cả một nụ hôn cũng rất quan trọng. Như thế mà anh lại
tùy tiện vì một phút vui vẻ của bản thân mà phá hoại cuộc đời cô, rốt
cuộc anh là loại bạn gì đây?

Có lúc cô cũng nghi ngờ, Từ Vĩ Trạch, người bạn quan trọng nhất đáng tin
nhất, có lẽ chỉ là sự ngoan cố, ảo tưởng của riêng cô mà thôi. Từ Vĩ
Trạch căn bản không xem cô là gì cả.

Tuy không đến nỗi òa khóc nhưng Thư Hoán cũng gần như thế, vì buồn rầu nên
cô không thể khống chế cảm xúc. Từ Vĩ Trạch chưa cởi hết quần áo của cô
ra mà cô đã khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa.

“Gấu Hoán?”

Thư Hoán vốn không muốn nói gì với anh, nước mắt nước mũi nhạt nhòa, cô quyết tâm tuyệt giao với anh.

Từ Vĩ Trạch dừng tay, chỉ ôm cô, khẽ gọi: “Gấu Hoán…”.

Thư Hoán đẩy mạnh ngực anh: “Cút ra!”

“Xin lỗi, anh say rồi.”

Thư Hoán tức điên lên. Lý do rẻ tiền nhất, tệ hại nhất thế gian này mà anh cũng vận dụng vào cô được.

“Anh cút ra cho tôi!”

Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Xin lỗi, Gấu Hoán”.

“Cút ra, cút ra!”

“Tại anh không tốt.”

“Cút ra ngay!”

Thư Hoán gắng sức đẩy Từ Vĩ Trạch ra, anh cũng không kháng cự, bị cô vừa
cắn vừa đạp ra khỏi giường, sau đó bị đẩy ra phòng khách, rồi lại bị đẩy ra khỏi nhà.

“Sau này tôi không muốn thấy mặt anh nữa!”

“Gấu Hoán…”

Thư Hoán đóng sập cửa trước mặt anh.

Giờ phút cuối cùng lương tâm mới lên tiếng, nhưng cũng không thay đổi sự thật rằng anh là người rất tệ hại.

Thư Hoán không gặp Từ Vĩ Trạch, cũng không nghe điện thoại. Họ mới làm lành không lâu, quan hệ đã thay đổi và rơi xuống vực thẳm lạnh lẽo.

Tuy sự việc không đến mức chẳng thể cứu vãn, Từ Vĩ Trạch vẫn còn nhân tính
mà dừng lại giữa chừng, nhưng chừng đó cũng đủ tạo nên vết nứt giữa hai
người.

Đối với một công dân tốt luôn tuân thủ luật pháp, tránh xa tội phạm như cô
mà nói, tội cưỡng dâm là đáng sợ nhất trong đời người, và nỗi đáng sợ ấy lại đến từ người bạn thân nhất của cô.

Thư Hoán cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu nổi Từ Vĩ Trạch, chiến tranh lạnh giữa họ trong quãng thời gian này còn nhiều hơn mấy năm qua.

Cô đối với anh vẫn như cũ, không khác xưa. Nhưng anh tại sao lại thay đổi?

Cũng có thể cô chưa bao giờ hiểu được anh.

Chiếc váy bị xé rách ấy, Thư Hoán đã ném vào trong thùng rác, do bị ám ảnh
tâm lý, thậm chí có một k