
- Lại bị đuổi việc nữa hả ? -Vân hỏi khi thấy cái mặt buồn xo của con bạn.
- Ừ ! Cái số tao ko làm gì được quá hai tuần mày ạ. - Quỳnh thiểu não.
- Ai bảo mày hâu đậu quá chi T_T
- Tao cũng có muốn vậy đâu. Haiiiz - Quỳnh thở dài - Cứ như vầy biết khi nào mới đủ tiền đền laptop cho chị hai đây
- Thì cứ xin ba mẹ ấy.
- Tao không muốn. Cái gì cũng xin tao cảm thấy khó chịu lắm.
- Ừh. Thôi mày cứ vui lên đi . Lấy lại tinh thần mà tìm việc mới chứ. Xuống canteen tao khao.
- Ừa. Mày xuống trước đi. Tao lên thư viện lấy tài liệu cho lớp rồi xuống.
Nói rồi Quỳnh đi lên thư viện ôm về một đống tài liệu. Vừa đi tới khúc cua về lớp nó :
- Á á.. RẦM !!
Nó va phải một nam sinh làm đống tài liệu trên tay rơi xuống đất. Nó ngẩng lên coi cái kẻ đáng ghét nào vừa đụng phải nó, “Phải cho một trận tơi tả mới được” Quỳnh nghĩ thầm. Thế mà vừa mới thấy cái “kẻ đáng ghét” kia nó ngẩng ngơ cả người chẳng nói nên lời. Bởi vì.. bởi vì.. cậu ta rất đẹp trai
- Có sao không vậy ? -Nam sinh kia hỏi.
- Hả ?? À.. Không.. không sao - Nó lắp bắp trả lời.
Không nói gì thêm hắn ta bỏ đi. Lấy lại bình tĩnh rồi mới Quỳnh thầm nghĩ: “Đáng ghét ! ít nhất cũng phải xin lỗi mình một câu chứ ” Nó gọi tên kia:
- Này bạn!
Tên kia cũng chẳng thèm quay lại.
- Này tên đáng ghét kiaa !! Làm ngta ngã rồi bỏ đi như vậy hả !!!! - Quỳnh hét lên như cái loa phường =)
Cũng có hiệu quả, hắn ta quay lại. Tiến thẳng đến chỗ Quỳnh.
- Vậy thì muốn sao đây hả ? -Hắn nói cộc lốc >.
- Này ăn nói cho nó lịch sự nhé. Làm người ta như vầy rồi bỏ đi là sao ?
- Thì chẳng phải nói không sao rồi còn gì ?
- Khi nào ? Mấy giờ mấy phút mấy giây ?
- Hm… Vậy thì muốn gì ?
- Xin lỗi đi!
- Hừm. Nhiều chuyện quá ! -Hắn lầm bầm, rồi nhìn vào cái đồng hồ trên tay - Trễ giờ mất rồi. - Rồi hắn nhìn Quỳnh - XIN LỖI - Sau đó thì quay lưng bỏ đi một mạch.
Quỳnh đứng đó tức điên người.
Nó thu dọn lại đống tài liệu, với tay tới cuốn sách ở phía bên phải thì nó chạm tay vào một ai đó, nó và cả người kia đều vội rút tay lại. Là Lâm Vũ.
- Để tớ giúp cậu nha ! - Vũ lên tiếng vừa cười thân thiện.
- Àh.. Uhm ..Cảm ơn cậu ! - Quỳnh lúng túng.
Hai đứa cùng nhau thu dọn đống tài liệu rồi cầm về lớp.
CANTEEN
- Sao lâu vậy ? - Vân cằn nhằn.
- Nhắc lại càng thấy bực mình !
- Chuyện gì?
- Hồi nãy bị một tên va phải thế mà lại chẳng được xin lỗi tử tế.
- Sao không tung chiêu ra. Mày chỉ cần ra một đòn thì thế nào hắn ta chẳng phải vào viện.
- Yaa. Sao tự nhiên lại quên ta.
- Chỉ có một lí do để mày quên thôi.
- Lí do gì?
- Hắn ta đẹp trai lắm phải không ?
- Đúng đúng. Sao biết ?!?
- Thì chỉ có trai đẹp mày mới không động thủ thôi. Còn không thì
- Mà kệ. Trong cái rủi có cái may
- Kể nhanh đi.
- Thì lúc sau đó tao gặp Vũ, cậu ấy giúp tao đem đống tài liệu về lớp. Cậu ấy thật là galang. - Quỳnh cười vui vẻ.
- Hèn chi mày vui như vây . - Vân cũng cười nhưng thật ra cô bạn đang rất buồn.
...
Hôm nay là ngày đầu tiên Quỳnh đi làm gia sư. Dù đã làm qua nhiều việc part time nhưng đây là lần đầu tiên nó làm gia sư. Với bảng điểm của nó thì
xin làm gia sư là một chuyện vô cùng dễ dàng. Nó đang đứng trước ngôi
nhà được trung tâm giới thiệu tới.
-WOW. Cái này mà gọi là nhà hả trời ! - Quỳnh sững người trước căn biệt thự nguy nga trước mặt nó. Nó bấm chuông.
- Cháu tìm ai ? - Một người đàn ông có gương mặt phúc hậu ra mở cửa.
- Dạ cháu được giới thiệu tới đây làm gia sư ạ.
- Vậy thì cháu vào đi.
- Cháu cảm ơn bác.
Sau đó nó được dẫn vào trong nhà. Ở đây mọi người đều mặt đồng phục giống
nhau, kiểu như là mấy cô hầu gái trong truyện tranh Nhật Bản vậy đó. Còn bà quản gia thì nhìn mặt rất là đáng sợ, đi bên cạnh bà ấy mà Quỳnh
chẳng dám nói lời nào.
- Đây là phòng của Huy thiếu gia, cô sẽ dạy học cho thiếu gia ở đây.
- Dạ - Quỳnh nói khẽ trong miệng, nó nghĩ thầm “Cái gì mà thiếu gia chứ, thời buổi nào rồi”
- Mời cô vào, và nhớ là đừng làm cho thiếu gia bực mình đó.
- Dạ.
Rồi Quỳnh bước vào phòng. Nó không thể tin nổi đây lại là một cái phòng. Nó nhìn xung quanh. Cái phòng này rộng gấp mấy lần cái phòng của nó. Đồ
đạc được sắp xếp gọn gàn và sáng loáng.Trên trần là chùm đèn cực kì đẹp. Ở giữa phòng là một cái giường rất rộng, chạm trổ tinh sảo. Trên giường có một người đang ngủ. “Chắc là gã thiếu gia gi đó rồi, bây giờ là mấy
giờ mà còn ngủ chứ” Quỳnh nghĩ thầm. Nhưng nó không dám đánh thức hắn ta vì nhớ lời bà quản gia.
Quỳnh tiến lại cái bàn học gần đó ngồi chờ “ thiếu gia” tỉnh dậy.
5 phút.
10 phút.
20 phút.
“ Đã nửa tiếng rồi mà hắn ta vẫn chưa chịu dậy hả trời