Polly po-cket
Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật

Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322550

Bình chọn: 7.00/10/255 lượt.

u mấy cái pho tượng ngơ ngác.

Nhỏ chạy ra ngoài đường, không biết là mình nói đúng hay sai nữa. Nhưng
có anh Jun ở đó, thực sự nhỏ thấy rất khó mở miệng. Hơn nữa, mình là con gái cơ mà.

Nhỏ lau lau mấy giọt nước mắt dã chớm ra tự lúc nào, rảo bước qua đường. Nhưng không may.....

Kíttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt

*********

Hiện tại ở nhà hắn, nó cứ vò đầu bứt tai đến nỗi mái tóc mượt mà giờ
trông như ổ quạ.Hắn cũng chẳng khá hơn, cứ đi đi lại lại đến nỗi Bun
phải hét lên thì mới ngừng. Nhưng chưa thảm hại bằng Jun. Anh cứ đập hêt chiếc cốc này đến chiếc cốc khác., không ngừng nghỉ. Một tình cảm 2 năm bây giờ coi như hết, anh đã quá ngộ tưởng, phải đâu mình thcíh người ta thfi ngưới ta sẽ thích lại mình chứ? Đây là cuộc sống chứ không phải
truyện cổ tích.

- Này! Anh thôi đi được không?- Hắn thấy tình hình
gay go thì tiến lại giựt chiéc cốc trên tay anh- Anh bị điên hay sao
vậy?Mọi ngày chả phải anh luôn bình tĩnh sao?

- IM ĐI!Em thì biét cái gì chứ! Em chả biết cái gì....chả biết cái gì.....

Anh ngồi phịch xuống, đưa tay ôm trán. Trái tim anh liệu có ai hiẻu được không?

- Nè!- Nó chìa ra trước mặt anh một xấp khăn giấy- Cho đấy( của nhà anh Shin mà chị)

BỐP

Hắn giật bắn người. Không thể tin được ông anh hiền lành của hắn vừa
ném hộp giấy vào mặt nó. Không lẽ..những người hiền lành đều có lúc lên
cơn vậy sao.

- Ya! Tên này..!!- Nó định xông vào cho anh một trận
thì hắn cản lại, dù gì anh ý cũng đang lên cơn mà, người bình thường
không châp kẻ điên.(OMG)

- Thôi nào!- Hắn cười giảng hòa rồi quay sang định đỡ Jun dậy thì..

BỐP

Lần này đến nó thót cả tim. Anh hội trưởng hội học sinh vốn nhân từ mà
hômnay cho thanửg vào mặt em trai một cú đấm thâm cả mắt bảo không ngạc
nhiên sao được. Nó lùi lại vài bước, trogng 38 kế kế chuồn là thượng
sách.

- Anh bị điên hả?!!!- Hắn tức tốc bò dậy lao vào người anh.
Gì chứ? Hắn giúp anh mà lại oánh hắn, đến thánh cũng phải tức.( ủng hộ)

Lúc đó bống điện thoại Jun gieo lên

My love ! My love! My love! My love!

Nghe điện thoại mau!

My love ! My love! My love! My love!

Nghe điện thoại mau!

Jun liền mở điện thoại ra nghe, gương mặt vui lên thấy rõ:

- Sunny à! Em đang ở đâu thế? Sunny, anh có chuyện muốn nói với em!Anh...

- Xin lỗi! Tôi không phải Sunny- Bên kia vang lên giọng con trai.

- Mày...! Mày là ai! Thắng **** kia! Đưa máy cho Sunny mau! Mỳa làm gì
cô ấy rồi đừng hòng đụng đến cô ấy dù chỉ một sợi tóc! Mày có ngeh tao
nói...

- Xin...lỗi! Cô ấy..bị đụng xe.......anh mau đến bệnh viện Lưu Nhất đi.....

- CÁI GÌ????????????????

Anh chạy như bay ra gara mau chóng phi xe đến bệnh viện. Sao Sunny lại
bị đụng xe chứ? Có sao không? Em mà xảy ra chuyện gì là chết với anh đó, biết chưa??

- Cía gì.....cái.gì vừa chạy qua đó mày- Nó méo mặt. Giống như ma vậy đó, vụt qua không để lại giấu vết.

Nhỏ Sa nhặt cái điện thoại lên, giọng hoảng hốt:

- Sunny bị tai nạn rồi!!!!!!!

- Cái gìc cớ?- Cả nhóm đồng thanh rồi ai cũng bay ra ngaòi lấy xe. Trên đường cứ bọn nó đi đến đâu là đằng sau nhộn nhịp hẳn lên. Nhộn
nhịp....tiếng c-hửi r-ủa.Nhưng điều đó đâu quan trọng, quan trọng bây
giờ là cái mnạg sống của người đnag ở trong bẹnh viện kìa.

Vừa đến nơi, Jun không kịp dựng xe bỏ của chạy lấy người vào trong.Bên quầy y tá, mấy bà đang tán dọc đủ kiểu.

- Ui! Các chị có biết không? Lần trước em chứng kiến một anh chàng đẹp
trai cực kì vào đây rồi túm cổ các bac sĩ nhét vào phòng cấp cứu đó! Lúc đó em đã ước phải chi mình là bác sĩ thì tốt qua!

- Hic! Hôm đó chị nghỉ mơi chán chứ! Ước gì bây giờ lại được như vậy nhỉ.

Chị kia vừa dứt lời thì từ xa Jun chạy đến, hỏi dồn dập:

- Trương Qùnh Chi! Trường Quỳnh Chi ở phòng bao nhiêu!

- Ơ! Là thật sao?- Cô y tá 2 aty ôm mặt, mắt chuyển thành hình trái tim.

- NAY! MẤY NGƯỜI CÓ NGEH TÔI NÓI KHÔNG ĐÓ!- Jun tức giận, đôi mắt ánh lên những tia đỏ ngầu.

- À! Hả? Trường Quỳnh Chi à? Phòng 17 tầng 1 à mà.....- Ơ! Đâu rồi?

- 17! 17! Đây rồi!

Anh mừng rỡ đi vào nhưng một giây sau thì câm lặng. Tại...tại sao lại
chùm kín mặt thế này?Đúng lúc đó, vị bác sĩ đi vào thấy anh thì mặt buồn rầu:

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức! Thành thật xin lỗi!

- Gì ..gì chứ?- Giọng anh run run, đôi chân bước từng bước về phái giường bệnh.

- Em.....sao lại như vậy chứ?Sao không để anh có cơ hội dược nói với em chứ?Tại sao????????-Anh gục mặt vào thành giường

-Dậy đi! Nghe anh nói nè! Dậy đi! Sao lại mang theo trái tim anh vậy chứ?Em đúng là đồ ác quỷ mà..!

- Ơ- Vị bác sĩ tái mét mặt , không nói nên lời

Vị bác sĩ tái mét mặt, không nói lên lời. Không thẻ ngờ rằng lại gặp
cảnh này ở đây. Thật dúng là thế g