XtGem Forum catalog
Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324811

Bình chọn: 9.00/10/481 lượt.

on đối với hình ảnh của các chiến sĩ công an luôn thấy ngưỡng mộ, cảm phục và
cũng rất sợ hãi. Nên khi thấy Trung, nó cũng không thoát khỏi tâm lý sợ
hãi đó.

-Anh trai em đâu?- Trung mỉm cười hỏi vì anh biết người mà anh tìm lớn hơn cậu bé này.

-Anh em… Anh em…- Cậu nhóc sợ sệt nói mãi không thành câu.

Đúng lúc này một bóng người từ trong
khói bếp mù mịt chạy ra. Cô gái trạc mười tám, mười chín tuổi vừa nhìn
thấy Trung thì có vẻ ngẩn ra. Nhưng sau đó liếc mắt thấy Thiên Anh,
Thiên Nguyên và Hạ Chi phía sau, mặt cô đột ngột biến sắc hẳn.

-Chị Phượng, có cơm chưa?

Một tiếng con trai chưa vỡ giọng vang
lên và từ phía sau bếp đi lại một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, cao
lêu nghêu và gầy nhẳng. Trên vai cậu là một cán cuốc, quần xắn lên đến
tận đầu gối.

Nhìn thấy mấy người trước cửa nhà mình,
như nhận ra gì đó, cậu bé run bắn cả người, quẳng cuốc xuống cái “bịch”
một tiếng rồi vội vàng co chân định chạy ra phía sau bếp. Nhưng chị gái
cậu ta sực tỉnh và quát lên:

-Thành, không được chạy.

Lần này thì cô gái khóc thật, không biết vì lo sợ hay vì lý do nào khác. Cậu nhóc tên Thành nghe chị mình quát
thì dừng lại rồi len lén đến bên chị mình. Cậu em bé nhất cũng chạy ra,
thấy chị mình khóc thì cũng khóc tu tu lên theo như thể cậu ta sắp bị
công an bắt đi thật vậy.

-Ba chị em không cần phải sợ, chúng ta vào trong nhà nói chuyện đã.- Trung ôn tồn nói.

Cô gái tên Phượng gật đầu rồi chạy vào
trong trước, đám người Thiên Anh bước vào sau. Trong nhà bày biện càng
nghèo nàn hơn, chỉ có một cái tủ gỗ vốn dùng để đựng thóc đã cũ ở giữa
nhà, trên có hai bát hương ở hai bên. Hai bên là hai cái chõng tre cũ,
chăn màn gấp gọn gàng để ở đầu giường. Ở góc nhà còn có một đống hòm
xiểng, chắc là nơi để quần áo. Một cái chạn con con ở góc còn lại. Trước tủ gỗ có một cái bàn nhựa và năm cái ghế con, trên bàn có vài cuốn sách và một quyển vở. Mấy cái chén vàng khè thì được dọn hết lên trên nóc tủ để lấy chỗ học bài.

Phượng nhanh tay dọn đám sách vở của em
trai rồi lấy mấy cái chén xuống, lại cảm thấy xấu hổ vì mấy cái chén
không được sạch lắm so với những người ăn mặc chải chuốt lịch sự kia nên cô cứ lúng túng mãi. Hai đứa em trai của cô sợ hãi đứng co dúm lại ở
một bên giường, ngay phía sau chị mình. Bốn người Thiên Anh cũng ngồi
xuống ghế, anh chàng tóc vàng thì nói quay lại đợi ở ngoài xe, hiển
nhiên là anh chàng công tử đó không mặn mà lắm với việc chui vào căn nhà cũ nát này.

-Cô không cần pha nước làm gì.- Trung
lên tiếng khi thấy Phượng luống cuống mãi với đám ganh chén.- Ba chị em
cô sống ở đây với nhau sao? Bố mẹ hai người đâu.

-Bố mẹ em đều mất rồi.- Phượng rụt rè đáp lại.

Trên bàn thờ ngoài hai bát hương ra thì
không có di ảnh nào nên Trung mới lỡ hỏi một câu hơi thất thố như thế.
Anh đưa mắt nhìn Thành đứng phía sau chị gái rồi quay sang hỏi Thiên
Anh:

-Các cậu xác định chính là cậu bé này chứ?

Thiên Anh gật đầu cứng ngắc. Anh đang cố nhớ ra một việc gì đó nhưng mãi không nghĩ được gì.

-Em có nhận ra hai anh chị này không?- Trung chỉ vào Thiên Anh và Chi, hướng tới Thành hỏi.

Thành ngồi phía sau chị gái, cầm lấy tay em trai mà run bắn. Nghe thấy Trung hỏi nó bật dậy, mắt ầng ậc nước,
ngắc ngứ mãi không nói được.

-Em cứ ngồi xuống mà nói. Có phải em biết anh chị ấy không?

Thành khẽ gật đầu, rồi không hiểu sao nó lại lắc đầu quầy quậy.

Trung nhíu mày hỏi lại:

-Em có quen họ không?

-Thằng bé không biết đâu ạ.- Phượng đáp thay em- Tất cả là do em nhờ thôi.

Câu nói của Phượng làm tất cả sững sờ trong chốc lát. Phượng quay lại nói với Thành:

-Thành, Tâm, hai đứa xuống bếp ăn cơm đi rồi còn đi học.

Nghe chị nói như thế nhưng Thành vẫn đưa mắt nhìn Trung, trong tâm trí cậu bé sợ rằng nếu anh công an kia chưa
cho phép mà mình cứ đi thì nhất định sẽ bị anh bắt vào tù. Thấy nó nhìn
mình, Trung gật đầu:

-Hai em xuống ăn cơm trước đi.

Lúc ấy hai thằng mới líu ríu kéo nhau chạy ra ngoài.



Mâu thuẫn

Dung mở cổng rồi đánh xe về gara. Chở
con trai đi học xong cô vòng qua siêu thị mua đồ rồi mới về nhà. Bây giờ đang là buổi sáng, nếu không có gì thay đổi thì chiều nay cô sẽ đưa mẹ
chồng đi lễ chùa và làm từ thiện ở đó.

Từ ngày về làm dâu đến giờ, quan hệ giữa cô và bà Loan vẫn vô cùng tốt đẹp. Hôn nhân của cô là do cha mẹ hai bên sắp đặt nên nếu không hài lòng về cô thì ngay từ đầu bà đã không chấp
nhận cuộc hôn nhân này. Bà Loan là người khó tính, lại suy nghĩ rất kín
kẽ nên trước mặt bà, Dung luôn luôn phải cung kính, bà đã quyết định
điều gì thì cô không bao giờ dám lên tiếng phản đối. Từ ngày chồng cô bỏ đi, bà bắt cô ở nhà chăm con, mọi công việc trong nhà cũng giao hết cho cô sắp xếp. Bà còn hay rủ cô đi đây đó cùng mình cho cô đỡ buồn.

Mặc dù vậy, Dung biết mẹ chồng đối với
mình như vậy cũng chỉ vì thằng cháu đích tôn mà thôi. Nếu cô muốn ly dị
v